“Mộc Tháp, về sau đây cũng sẽ là nhà của cháu. Cháu và Minh Húc đều là chủ nhân của ngôi nhà này!” Mạc Hân Hy không kìm lòng không được mà nói.
“Cô à, cô nói cái gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mộc Tháp thoáng qua chút kinh ngạc.
“Ý của mẹ anh là, chúng ta là đôi bạn tốt, mọi thứ của anh cũng là của em, chúng ta tuy hai nhưng mà là một. Em không cần coi anh là chủ nữa! Mộc Tháp, bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi, mọi người đều bình đẳng, về sau, anh sẽ là anh trai của em, còn em sẽ là em trai của anh. Từ giờ không được nói cái gì mà chủ tớ nữa!” Mạc Minh Húc giải vây thay Mạc Hân Hy.
Lý Mộc Tháp có vẻ hiểu nhưng cũng có vẻ không hiểu: “Nhưng mà.
“Thôi được rồi, chúng ta trở về đi, em không muốn vào phòng của anh thì anh đến phòng em.” Mạc Minh Húc nắm lấy tay Lý Mộc Tháp, cả hai cùng nhau quay người đi về.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đi theo sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng của con trai.
“Ông xã, làm sao bây giờ? Vợ chồng Triệu Hồng đối với Mộc Tháp tốt như vậy, em không đành lòng tổn thương bọn họ, cũng không đành lòng buông bỏ Tứ Bảo. Chúng ta phải làm sao đây?” Mạc Hân Hy mệt mỏi dựa vào lòng Lục Khải Vũ, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, giãy dụa.
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, ôn nhu nói: “Bà xã, là một người mẹ, em mong nhất điều gì?”
“Tất nhiên là bọn trẻ đều khỏe mạnh và hạnh phúc.
“Mộc Tháp bây giờ rất hạnh phúc. Triệu Hồng, bọn họ đã chăm sóc rất chu đáo và dạy dỗ thằng bé rất tốt. Nếu bây giờ chúng ta vạch trần chân tướng thì Mộc Tháp có thể sẽ tốt hơn về mặt vật chất so với bây giờ, nhưng thẳng bé sẽ rất đau khổ.
Một bên là cha mẹ nuôi nó coi như ruột thịt, một bên là chúng ta. Thằng bé còn nhỏ như vậy, em để thắng bé lựa chọn thế nào?” Nói ra điều này, Lục Khải Vũ cảm thấy khó chịu, dù sao nó cũng là con của anh, anh không muốn từ bỏ, anh cũng muốn nhận đứa nhỏ về càng sớm càng tốt, nhưng nếu anh nhận nó, thì hậu quả là đứa bé sẽ đau khổ, cảm thấy buồn, nó sẽ gây nguy hiểm cho sức khỏe của nó, nếu như vậy anh tình nguyện không nhận nó,mỗi ngày quan sát thằng bé khoẻ mạnh lớn lên.
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, em hiểu ý anh. Anh đừng lo lắng, em sẽ không bốc đồng nữa. Sức khoẻ của Tứ Bảo vẫn là quan trọng nhất.
Lục Khải Vũ đau lòng hôn lên trán cô: “Bà xã, anh xin lỗi! Uỷ khuất cho em rồi.
Nói xong, anh ta lại thêm một câu vào tại Mạc Hân Hy: “Đừng lo lắng, bọn người Triệu Hồng còn đang nợ chúng ta 950 triệu, vì vậy bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi. Chúng ta có thể yên lặng chăm sóc Tứ Bảo, chờ khi thằng bé lớn lên, sức khỏe tốt hơn, có thể chịu đựng được, thì lúc đó nói cho nó nghe”.
Mạc Hân Hy gật đầu, ôm lấy anh: “Được rồi, ông xã, em sẽ nghe lời anh. Lục Khải Vũ suy nghĩ một chút liền khuyên nhủ: “Bà xã, chuyện này hiện tại cứ giữ bí mật, anh sợ mẹ và bà nếu biết chuyện sẽ vạ miệng nói ra.
Mẹ của anh, anh biết quá rõ, không thể giấu diếm chuyện gì, nếu biết thân phận của Mộc Tháp, đoán chừng cả nhà sẽ sớm biết.
Dựa vào tình trạng sức khoẻ của Mộc Tháp, anh rất lo lång.
“Được rồi, em sẽ nói với Đại Bảo để nó giữ bí mật” Dựa trên hiểu biết của cô về mẹ chồng, cô đồng ý với quan điểm của Lục Khải Vũ Sau khi hai vợ chồng thỏa thuận xong, Lục Khải Vũ đi dỗ ba đứa con gái ngủ, Mạc Hân Hy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Đẩy cửa bước vào, cô thấy hai đứa con trai của mình đang ngồi ở bàn học trước cửa sổ, đang thảo luận sôi nổi về một cuốn sách.
Giọng nói của Lý Mộc Tháp truyền đến tại cô: “Minh Húc, nhìn này, trong chậu hoa của em đang lớn lên rồi, đây chính là một loại thuốc đông y đó!” Mạc Minh Húc hờ hững nói: “Không phải chỉ là bồ công anh thôi sao? Lúc còn sống ở nhà ông nội, anh từng chơi rồi. Khi gió thổi, hạt của nó sẽ bay đi rất xa.
“Anh chỉ biết nó có thể chơi thôi nhưng em biết nó có rất nhiều công dụng, giảm nhiệt, giảm sưng, lợi tiểu. Có thể chữa đau họng, nhức răng, nhức đầu, tay chân bị thương, bị viêm, sưng đỏ, có thể nghiền nhuyễn và đắp lên, sẽ mau khỏi.”
“Thật sao? Một cây bồ công anh nhỏ lại có nhiều công dụng lớn như vậy. Tại sao anh chưa từng nghe ông nội nói, ông nội là bác sĩ nổi tiếng nhất y học đông y.”Minh Húc nghiêng đầu có chút khó tin.