Lúc mới bắt đầu trang trí đã mời Dương Hải Khang và Lưu Cửu Nhạ quay một đoạn clip ngắn để tuyên truyền, sau đó đăng lên mạng và tiến hành quảng bá. Hiện tại sắp trang trí xon, bên phía đài truyền hình cũng đã xác định thời gian phát sóng của chương trình này, cũng như thời gian quay phân đoạn cuối cùng. Nhưng không ngờ Lưu Cửu Nhạ và Dương Hải Khang đột nhiên chia tay.
Vốn dĩ Bạch Vĩ Hão đã thảo luận với cặp tình nhân nhỏ trước đây, bảo bọn họ ở trong phòng nhỏ diễn một cách, để cho chương trình này có một cái kết thúc hoàn mỹ.
Nhưng ai nghĩ tới bởi vì cậu hai nhà họ Lục mà hai người nháo nhào thành như vậy, bây giờ còn phải trực tiếp bán nhà ở, nếu như vậy bên đài truyền hình phải làm sao bây giờ?
Nếu chương trình bị kiểm duyệt gắt gao thì Truyền thông Nguyệt Tú bọn họ biết phải làm cách nào để ăn nói với khán giả đây?
Lục Khải Dã căm giận đứng bật dậy: “Lại là Dương Hải Khang.
Bạch Vĩ Hạo vội vàng đẩy anh ta ngồi lại trên ghế: “Cậu hai, cậu đừng gây thêm phiền phức nữa. Ngoan ngoãn ở đây chờ anh trai cậu đến cứu cậu ra ngoài đi.”
Sau khi nói xong, Bạch Vĩ Hạo vội vàng ra khỏi cục cảnh sát.
Mặc khác, Lục Khải Vũ đang ở trong một căn phòng, nhìn Dương Hải Khang thương tích đầy mình trước mặt. Anh kéo một cái ghế qua ngồi xuống đối diện với
Dương Hải Khang, nhìn anh ta, không nói gì.
Dương Hải Khang nhìn anh một cái, cả người không tự chủ được lùi về phía sau từng chút, ngẩng đầu lên nói: “Đừng tưởng rằng nhà các người còn tiền là có thể tùy ý ức hiếp người khác. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ lập tức đi đến bệnh viện kiểm tra vết thương, để cho Lục Khải Dã phải ngồi tù.
Khóe miệng Lục Khải Vũ khẽ giật một cái: “Ồ. Phải không? Vậy cậu cho rằng nó đánh cậu thành thế này sẽ ngồi trong tù mấy năm?”
Dương Hải Khang quả thật không ngờ tới đối phương sẽ trả lời anh như vậy, có chút sửng sốt: “Ít nhất cũng phải là một, hai năm.
“Được, theo như cậu nói, nó đánh cậu bị thương, phản hai năm tù. Hai năm sau, khi ra tù nó vẫn là em trai của Lục Khải Vũ. Có tôi ở đây, nó vẫn có thể bắt đầu lại cuộc sống giống như trước đây. Còn cậu thì sao? Cậu có nghĩ tới kết cục khi cậu đắc tội với tập đoàn nhà họ Lục sẽ ra sao không?” Lục Khải Vũ nói với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại ngấm ngầm mang theo sự uy hiếp cực hạn.
Dương Hải Khang nuốt nước miếng cái ực: “Anh, anh có ý gì?”
“Cậu nói thử xem? Chuyện giữa cậu vào cô gái béo kia ở công ty, cậu lợi dụng chức vụ của mình để ăn hoa hồng, còn có những chuyện trộm đồ hồi cấp ba của cậu, tôi muốn tìm người và đăng toàn bộ lên mạng. Cậu nói xem, ở Hà Thành này cậu còn có thể tìm được một công việc nào khác không?”
Biểu tình của Dương Hải Khang vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Anh, các anh tìm người điều tra tôi?”
Đối với phản ứng này của đối phương, Lục Khải Vũ rất vừa lòng, gật đầu: “Đúng vậy. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu cậu còn cố ý muốn đẩy em trai tôi vào tù, thì tôi sẽ tự có cách làm cho cậu sống không nổi. Thậm chí, cậu không có bằng chứng nào để tố cáo hay vạch trần tôi. Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, cậu là kiểu trừng phạt đúng tội.”
Dương Hải Khang nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lục Khải Vũ, nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nhụt chí nói: “Anh muốn thế nào?”
“Hủy bỏ việc tố tụng, tôi chừa cho cậu một con đường sống. Như vậy ít nhất cậu cũng có thể thuận lợi kết hôn với cô gái béo kia, hơn nữa còn có thể ở lại Hà Thành.”
Dương Hải Khang nhịn không được cười lạnh: “Anh Lục đây quả nhiên không hỗ là một nhà kinh doanh tài ba, tính kế rất xuất sắc. Em trai anh đánh tôi thành như vậy, ít nhất cũng phải chịu tiền thuốc men cho tôi mới phải.”
Trong con người lạnh như băng của Lục Khải Vũ thoảng chốc hiện lên sự khinh thường, người đàn ông như thế này, lúc trước vì sao Lưu Cửu Nhạ lại yêu thích được vậy?
Anh đứng lên, ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, chỉ liếc tên kia một cái rồi nói: “Cậu rút đơn kiện cáo, ở trên mạng viết một bài thanh minh. Sau khi chia tay Lưu Cửu Nhạ, cậu với cô gái béo kia mới hòa hợp, vì muốn để cô ấy buông tha cho nên cậu mới đến căn nhà mua chung trước kia quấy rầy và đe dọa. Còn em trai của tôi bởi vì bênh vực kẻ yếu nên mới ẩu đả với cậu.”
“Sau khi làm xong, tôi sẽ cho cậu một tỷ”
Dương Hải Khang đang chuẩn bị phản bác, nhưng nghe được câu cuối của anh, nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Hơn một tỷ này, anh ta không ăn không uống mấy năm mới có thể có được, với số tiền này cộng với số tiền nhà bán được lúc trước, anh ta có thể mua một căn nhà lớn hơn ở Hà Thành.
Bằng cách này, dù cho có chia tay với cô gái béo kia, anh ta vẫn có thể đứng vững ở Hà Thành.