Nghe thấy Liễu Thanh Y gọi tên của đứa nhóc trước mặt, Long Uy khẽ nhíu mày: “Cô biết thằng bé?”
Liễu Thanh Y vội vàng chạy tới cứu Mạc Minh Húc ra khỏi tay anh ta: “Đương nhiên là biết, đây là con nuôi của tôi.”
Nói xong, cô ấy khó hiểu nhìn về phía Mạc Minh Húc: “Minh Húc, đã muộn rồi sao con lại tới đây vậy?”
Phải chăng là Hân Hy đã xác định rằng là Long Bách và Long Thiên là con trai của cô, nóng lòng tìm đến đây? Vậy quá bốc đồng rồi! Chẳng phải đã nói chờ cô quay’ vê rồi bàn bạc kỹ càng hơn sao?
Hai đứa nhóc đó cũng không phải dễ đối phó! Vì chúng có một sự hiểu lầm sâu sắc đối với cha mẹ của mình.
“Đây là?” Mạc Minh Húc nhìn về phía Long Uy. Tuy người này gầy ốm xanh xao nhưng bản lĩnh lại khá cao, vì không rõ lai lịch của đối phương nên cũng không dám nói linh tinh.
Liễu Thanh Y trong chớp mắt đã nhìn ra được suy nghĩ của Mạc Minh Húc: “Minh Húc, người này là Long Uy, chủ nhân hiện tại của nhà họ Long. Nếu cháu có chuyện gì cứ nói, anh ấy sẽ giúp con đòi lại công bằng.
Long Uy? Anh ta chính là Long Uy sao? Mạc Minh Húc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Long Uy.
Đây chính là người có thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán kỹ càng, vì vị trí chủ nhân của nhà họ Long mà thẳng tay hại chết những người đàn ông trong nhà chị và chú ruột của mình trong truyền thuyết đó sao? Nhưng sao anh ta trồng yếu ớt xanh xao và gầy gò ghê thế?
Mạc Minh Húc nghi hoặc, cảnh giác nhìn Long Uy, thân hình nhỏ bé vô thức lùi về phía sau.
Khóe miệng Long Uy cong lên: “Thế nào? Sợ rồi sao?” Mạc Minh Húc lắc đầu. Tuy người ta đều nói Long Uy là một người độc ác nhưng thật ra anh ta đối xử với hai người em trai của mình rất tốt, đã từng không màng đến những lời khuyên can mà đưa hai người kia ra nước ngoài chữa trị. Điều này đã chứng minh rằng những lời đồn đại của người ngoài là không chính xác, không thể tin. Nghĩ đến đây, Mạc Minh Húc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Nếu như Long Thiên và Long Bách gây nên lỗi lầm, anh sẽ trừng phạt họ như thế nào?”
“Nhóc Thiên và nhóc bách? Hai đứa nó lại gây rắc rối sao?” Long Uy cau mày nói.
Mạc Minh Húc nói một cách rất thận trọng: “Có thể họ đã bắt cóc mẹ của tôi, nhưng hiện giờ tôi chưa biết chính xác được nên tôi mới quanh quẩn ngoài đây. truyện ngôn tình
Trước khi Long Uy kịp lên tiếng thì Liễu Thanh Y đã hét lên: “Cái gì? Cháu nói hai đứa nhóc đó bắt cóc mẹ cháu? Nhưng đó chính là ”
Lời nói đến môi, Liễu Thanh Y chợt nhận ra mình đã nói những câu không nên nói, vội vàng che miệng lại.
Long Uy thắc mắc nhìn cô: “Là gì cơ?”
“Không, không có gì. Tôi chỉ muốn nói là ba người chẳng hề quen biết nhau, tại sao hai đứa trẻ đó lại bắt cóc Hân Hy? Hay là vì mâu thuẫn chuyện làm ăn với công ty bảo vệ Chân Thành? Vậy thì người chúng cần bắt cóc là Lý Duy Lộc chứ không phải là Hân Hy mới đúng” Liễu Thanh Y nhanh chóng giải thích.
Long Uy liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì mà lấy điện thoại ra gọi.
“Ông Sở, có phải Long Bách và Long Thiên hai đứa nó đã bắt cóc một người phụ nữ về không?” Long Uy không dài dòng mà đi ngay vào vấn đề chính khi người bên kia bắt máy.
Chẳng biết người này đã nói cái gì mà khuôn mặt tái nhợt của Long Uy bắt đầu tối sầm lại.
“Ra vậy. Bảo hai đứa nó vào đại sảnh chờ tôi. Nói xong anh lạnh mặt cúp điện thoại.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Liễu Thanh Y, trong giọng nói không một tí gợn sóng: “Giải quyết chuyện này xong, cô và mấy đứa nó trở về Hà Thành đi “Tôi không muốn, tôi muốn ở với anh!” Liễu Thanh Y trưng ra vẻ “Tôi ưa thế đấy, làm gì được tôi”.
Sắc mặt của Long Uy càng tệ hơn, giọng nói lạnh lùng của anh khiến Mạc Minh Húc không khỏi rùng mình: “Liễu Thanh Y, hình như cả hai chúng ta đều thống nhất rằng sau khi đến Hà Thành thì sẽ đường ai nấy đi không phải sao, cho cô đi cùng tôi đến đây là tôi đã kiên nhẫn lắm rồi. Gì đây? Cô còn muốn ở lại nhà họ Long à?”
“Vì sao tôi không thể ở lại?” Liễu Thanh Y như không nhìn thấy được vẻ mặt sắp giết người đến nơi của Long Uy, dám ngẩng đầu lên hỏi lại.
Trong lòng Mạc Minh Húc không khỏi giơ ngón cái thán phục, dì Thanh Y thật là dũng cảm! Vậy mà cũng dám thách thức quỷ vương Long Uy này.