Sau khi đám người Mạc Hân Hy rời đi, quả nhiên hai vợ chồng Trương Đình yên tĩnh mấy ngày liền, không còn cản trở việc thi công nữa.
Nhưng mà, cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy thực sự quá dễ dàng cho bọn họ, khó có thể hóa giải mối hận thù trong lòng Mạc Hân Hy.
Vì vậy, cô bảo Lý Duy Lộc đi thu thập chứng cứ để chuẩn bị liên hợp với một số người nộp đơn kiện cặp vợ chồng này ra tòa.
Chẳng mấy chốc Lý Duy Lộc đã mang tin tốt tới. Bản di chúc Trương Đình đang cầm trong tay là đồ giả. Người bác họ của hắn ta không hề để lại căn nhà kia cho hắn ta, mà là tặng cho con gái của bác trai cả nhà hắn ta.
Bác họ của Trương Đình có tổng cộng ba anh chị em, trong đó bà ấy là người lớn tuổi nhất trong nhà, bên dưới vẫn còn hai người em trai nữa. Bố của Trương Đình là em út. Hai vợ chồng bác trai cả của Trường Đình đều là công nhân viên chức nhà nước phải tuân theo kế hoạch hóa gia đình nên chỉ sinh được một đứa con gái.
Người đời trước dù ít hay nhiều cũng sẽ có tư tưởng trọng nam khinh nữa. Lúc mới đầu đúng là bác họ của Trương Cường đã bị hai vợ chồng anh ta dùng lời nói ngon ngọt mê hoặc nên đã nảy sinh ý định để lại ngôi nhà này cho Trương Đình.
Tuy nhiên, từ sau khi gia đình Trương Đình chuyển tới sống trong nhà của bà ấy, bà ấy đã dần dần nhận ra được bộ mặt thật của đôi vợ chồng cặn bã này. Cộng thêm về sau bác trai cả của Trương Đình và con gái ông ấy vẫn luôn lén lút quan tâm chăm sóc bác họ của Trương Đình, tiếp tế đồ ăn cho bà ấy nên cuối cùng trước phút lâm chung, bà ấy đã viết di chúc để lại ngôi nhà cho gia đình nhà bác trai cả của hắn ta.
Sau khi bà ấy chết, bác trai cả của Trương Đình lấy di chúc ra để đòi lại ngôi nhà, thế nhưng lại bị bố của Trương Đình liên kết với họ hàng thân thích nói ông ấy thấy tiền sáng mắt nên làm giả di chúc. Lần đó bọn họ náo loạn vô cùng lớn. Hai vợ chồng Trương Đình còn chạy tới cơ quan nơi con gái bác trai cả đang làm việc để gây sự.
Khi đối mặt với đám người vô lại này, nhà bác trai cả của Trương Đình quả thực không thể địch lại nổi, cuối cùng chỉ đành phải từ bỏ quyền thừa kế.
Từ đó trở đi, hai nhà cũng chấm dứt quan hệ không còn qua lại với nhau nữa.
Lý Duy Lộc đã liên lạc với gia đình nhà bác trai cả của Trường Đình và nộp đơn khởi kiện lên tòa án, chuẩn bị giúp bọn họ đòi lại ngôi nhà thuộc quyền thừa kế hợp pháp của mình.
Mạc Hân Hy vẫn luôn lo lắng cho Tư Nhã, may mà cô lại nghe ngóng được một vài tin tức có giá trị từ phía nhà họ Lục.
Cô chỉ có thể biết được từ trong miệng của Tiêu Dao rằng, chuyên gia tâm lý đề nghị cung cấp cho Tư Nhã một không gian sinh hoạt yên tĩnh và hoàn cảnh sống ấm áp, đầy đủ tình yêu thương, tốt nhất là được sống cùng cả bố lẫn mẹ. Bọn họ phải dùng tình thương của bố mẹ để dần dần xóa bỏ nỗi sợ hãi ở trong nội tâm của cô bé. Chỉ có như vậy thì cô bé mới có thể mở lòng với mọi người, chủ động mở miệng nói chuyện.
Sau khi biết được chuyện này, Lư Giai Y từng xung phong làm mẹ cho Tư Nhã, muốn được an ủi tâm hồn bị tổn thương sâu sắc của con bé. Thế nhưng cô ta lại bị mẹ Lục đuổi ra ngoài.
Mạc Hân Hy suy nghĩ một hồi, quyết định làm bánh gato mà Mộc Lam thích ăn nhất để mang cho cô bé vào sáng sớm ngày thứ bảy. Cô muốn mượn cớ đi gặp Mộc Lam để bước vào nhà họ Lục tìm hiểu rõ ràng về chuyện của Tư Nhã.
“Mẹ ơi, con cũng muốn đi!” Vũ Tuệ thấy Mạc Hân Hy muốn đi ra ngoài liền chạy tới ôm chặt eo cô ta.
Mạc Minh Húc tỏ vẻ người lớn đi tới kéo Vũ Tuệ ra khỏi người cô: “Em đừng gây chuyện nữa, mẹ phải đi làm việc quan trọng đấy.”
“Việc quan trọng gì cơ? Tại sao phải mang theo nhiều đồ ăn ngon như vậy?” Đôi mắt to tròn của Vũ Tuệ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi hộp đựng bánh gato mà Mạc Hân Hy đang cầm trên tay.
Mạc Hân Hy liếc mắt một cái liền nhìn thấy suy nghĩ trong đầu cô con gái nhỏ. Cô giơ tay xoa nắn gương mặt mập ú của cô bé hai cái: “Mẹ có để lại bánh ở trong nhà bếp cho các con rồi! Là vị dâu tây mà con thích ăn nhất đó!”
Thật sao ạ?” Hai mắt của Vũ Tuệ lập tức sáng ngời. Cô bé vội vàng rời khỏi người Mạc Hân Hy rồi chạy thân nhanh vào nhà bếp bằng đôi chân ngắn tũn của mình.
Mạc Hân Hy quay sang dặn dò Mạc Minh Húc: “Con phải để ý em gái, nhớ bảo con bé ăn ít thôi. Đợi lát nữa chú Lý sẽ tới chơi với các con.”
“Con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm đi đi ạ! Không biết tình hình hiện giờ của em gái Tư Nhã ra sao rồi.” Vừa mới nhắc tới Tư Nhã, khuôn mặt bé nhỏ của Mạc Minh Húc liền hiện lên sự lo lắng buồn bực.
Cậu bé đã đọc những tài liệu mà ngày hôm đó Lý Duy Lộc đưa cho Mạc Hân Hy. Cậu bé thực sự không thể ngờ được rằng trên đời này lại có loại bố mẹ cặn bã như vậy. Em gái Tư Nhã của cậu bé đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Nếu so sánh với mình, cậu bé tự cảm thấy bản thân và Vũ Tuệ vẫn còn hạnh phúc låm.
Thấy con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Mạc Hân Hy vui mừng xoa đầu nhỏ của Mạc Minh Húc.
Cô quay người đang chuẩn bị mở cửa bước ra thì Vũ Tuệ đột nhiên nhô đầu ra khỏi nhà bếp, khóe miệng vẫn còn một chút vụn bánh mì dính vào: “Mẹ ơi, mẹ nhớ đi đường cẩn thận. Lúc về phải mua thịt đó nha, Vũ Tuệ muốn ăn thịt kho Tàu.”
Mạc Minh Húc không nói lời nào đi tới trước mặt cô bé rồi giơ tay gõ một cái vào trán của cô bé: “Nếu em còn ăn nữa thì sẽ béo thành quả bóng đấy. Đến lúc đó sẽ không còn ai thích em nữa đâu. Vũ Tuệ à, con gái phải chú ý giữ gìn vóc dáng thon gọn mới được!”
“Mẹ ơi, anh trai bắt nạt con!” Vũ Tuệ bĩu môi chạy tới ôm chặt Mạc Hân Hy.
“Anh trai con nói đúng đấy. Dạo gần đây con ăn quá nhiều rồi Vũ Tuệ à. Con gái quá béo sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu.” Mạc Hân Hy vốn đang định mở cửa đi ra ngoài thì bị cô bé ôm chặt như vậy, cảm thấy rất bất lực với cô con gái nhỏ của mình.