Sau khi y tá rời đi, Lục Khải Vũ hỏi: “Em định ở đây một đêm hay về nhà?”
“Đương nhiên là về nhà rồi, ai mà muốn ở lại trong bệnh viện lạnh lẽo đầy mùi nước khử trùng này chứ!” Lục Khải Dã lập tức ngồi dậy.
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng nhớ ra điều gì đó: “Anh à, miếng bánh mà Lư Giai Y đưa cho anh có vấn đề đúng không?”
Lục Khải Vũ liếc em trai mình một cái: “Bây giờ em mới biết à! Nhanh tay quá, anh muốn cản em cũng chẳng kịp “Cô ta, cô ta còn muốn diễn lại trò cũ để gài bẫy anh? Anh và chị dâu không sao chứ? Chị dâu đâu?”
Đến lúc này anh ta mới nhớ đến Mạc Hân Hy. “Bọn nhỏ đang ở nhà nên anh đưa cô ấy về trước rồi.” Lục Khải Vũ đỡ anh ta xuống giường. “Anh cũng ăn bánh mà, sao anh không sao chứ?”
Anh ta nhìn anh trai mình từ trên xuống dưới. “Anh đã uống thuốc giải trước rồi!” Lục Khải Vũ suy nghĩ một lát rồi nói cho anh ta biết sự thật. “Thuốc giải? Anh trai, anh cũng chuẩn bị chu đáo quá Lục Khải Dã giả vờ tức giận đấm nhẹ vào vai anh trai mình. “Anh đã nhắc nhở em không được ăn uống bừa bãi, em còn cứ đòi ăn, cũng may là không có chuyện gì xảy ra, đi thôi!”
Lục Khải Vũ liếc nhìn em trai mình, trách móc một lát. “Anh cả, rõ ràng là anh đang trốn tránh trách nhiệm. Nếu biết thế em đã không đi. Lục Khải Dã bất mãn bĩu môi, mở cửa bước ra ngoài.
Đi đến trước cửa bệnh việnm tài xế Mãnh đang đợi bọn họ. “Anh Mãnh, xin lỗi anh! Đã muộn như vậy mà còn để anh đến đón tôi.”
Lục Khải Dã mỉm cười chào tài xế Mãnh. “Cậu hai, không cần phải khách sáo, đây là công việc của tôi!” Tài xế Mãnh bước xuống mở cửa xe giúp hai người. Sau khi lên xe, Lục Khải Dã đột nhiên nghĩ đến Diệp
Lan Chi. “Anh à, Diệp Lan Chi nói cô ấy muốn nhảy lầu, chúng ta có nên đi đến đó một chuyến không.” Anh ta rất lo lắng.
Lục Khải Vũ liếc anh ta một cái rồi lạnh nhạt nói: “Anh và Hân Hy đã đến đó rồi. Cô ta không sao, chẳng qua là cô ta không có tự do nên cố tình gây chuyện thôi.
Anh cũng không nói rằng sau khi Mạc Hân Hy và anh đi vào, họ đã kéo cô ta xuống từ cửa sổ, yêu cầu bảo mẫu trói cô ta lại bằng ga trải giường.
Mạc Hân Hy cũng nói với bảo mẫu rằng chỉ cần cô ta dám làm phiền, bảo mẫu có thể trói cô ta lại và bỏ đói mấy ngày. Có ai hỏi thì nói là cô ta có vấn đề về tâm lý và muốn mang theo đứa con trong bụng tự tử, bất đắc dĩ mới phải trói lại.
Miễn là không làm tổn thương đứa trẻ trong bụng, bảo mẫu có thể làm bất cứ điều gì.
Hậu quả sẽ do họ tự gánh chịu!
Khi đó, biểu cảm của Diệp Lan Chi rất phong phú, có oán hận, có bất ngờ, nhưng sợ hãi lại càng nhiều hơn.
Tin rằng sau sự việc này, cô ta sẽ ngoan ngoãn hơn một thời gian!
Sau khi nghe anh trai kể lại, Lục Khải Dã im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy là tốt rồi!”
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Đường phố của Hà Thành vào nửa đêm thật vắng lặng, không có tiếng ồn ào náo nhiệt của ban ngày. Chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy xe cộ và người đi qua lại.
Tài xế Mãnh là một tài xế kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm lái xe, lái xe nhanh và cẩn thận.
Vài phút sau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh ta nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang cãi nhau trên vỉa hè phía trước và hành lý của người phụ nữ bị người đàn ông ném xuống đất.
Người đàn ông có vẻ vẫn chưa hết tức giận, kích động dùng tay chỉ về phía người phụ nữ, không biết hắn ta đang nói gì.
Khi chiếc xe nhanh chóng vượt qua người đàn ông và người phụ nữ kia thì Lục Khải Dã luôn im lặng nãy giờ đột nhiên kêu lên: “Dừng xe!”