Lục Khải Vũ ôm chặt lấy cánh tay của cô: “Đừng sợ, mọi chuyện vẫn còn có anh mà. Về sau em chỉ cần làm Lục phu nhân là được rồi. Chuyện tìm con em cứ giao cho anh.”
“Thật sao?” Mạc Hân Hy ngước đầu lên, trong mắt cô những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê.
Bảy năm rồi, chấp niệm tìm con khiến cô không thở nổi. Cô tự trách mình, lo lắng, sợ hãi, thậm chí cứ cách một khoảng thời gian cô lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ các con cô cả người đều là máu, hai đứa đang khóc tìm mẹ.
Mỗi lần tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô đều một mình ra ngoài ban công ngồi khóc thầm.
Sau đó, trời sáng, cô lại lau sạch nước mắt dũng cảm đứng dậy, tiếp tục nỗ lực làm việc, tiếp tục nỗ lực tìm con.
Mặc dù hai anh em Lý Duy Lộc luôn giúp đỡ cô nhưng dù gì thì có cũng là người ngoài, đối với bọn họ cô vẫn phải cố gắng để chống đỡ.
Đến bây giờ, khi nghe những gì Lục Khải Vũ nói, cô mới thực sự cảm nhận sâu sắc được cuối cùng cũng có người cùng cô chia sẻ gánh nặng này.
“Vợ, tất cả mọi thứ vẫn còn có anh ở đây! Không sao đâu.” Lục Khải Vũ đưa tay lên, nhẹ nhàng, cẩn thận giúp cô lau nước mắt.
Lúc đó, người phục vụ cười mỉm đi tới, hai tay đưa tờ thực đơn lên: “Hai người muốn ăn gì a?”
Mạc Hân Hy hơi ngại, cô vội vàng ngồi thẳng lại, nét mặt vẫn còn phiếm hồng.
“Vợ, em muốn ăn gì?” Lục Khải Vũ quan tâm đẩy tờ thực đơn đến trước mặt cô.
Cô xem qua một chút rồi gọi mấy món chay và một bát mì.
“Của tôi giống của cô ấy, cảm ơn anh.” Lục Khải Vũ ôm lấy vai của cô và nói với người phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mạc Hân Hy nhìn anh kỳ quái: “Sao anh cũng ăn thanh đạm vậy?”
Lục Khải Vũ kéo tay cô để lên vị trí dạ dày của mình: “Vợ, em quên rồi sao, anh đang uống thuốc dạ dày nên phải kiêng các món cay nóng và dầu mỡ.
Nói xong, ánh mắt của Lục Khải Vũ chuyển sang phần lưng của Mạc Hân Hy, anh hỏi thăm ân cần: “Đúng rồi, vết thương sau lưng của vợ thế nào rồi? Có cần một lát nữa về anh bối thuốc giúp em không?”
“Em cũng đỡ nhiều rồi. Đợi đến tối về bối thêm một chút nữa là được. Chúng ta ăn cơm xong thì cứ đi xem kết quả giám định đã!” Trong lòng cô cứ nghĩ mãi đến chuyện của Long Bách và Long Thiên nên cứ bồn chồn bất an.
“Được, chúng ta ăn cơm trước đã.
Đối vợ chồng đang lo lắng suy tư không hề nhận ra rằng, sau lớp bình phong phía bắc của nhà hàng có mấy người âm thầm quan sát bọn họ.
Long Bách ngồi sau bức bình phong đó, dùng chiếc nữa trong tay để chỉ về phía bóng lưng của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, tức giận nói: “Anh, anh xem kìa, Lục Khải Vũ kia đúng là sợ vợ, mới hai ba câu mà đã tha thứ cho người phụ nữ kia rồi.”
Lúc này Long Thiên đã gỡ kính râm xuống, cậu bé thuận theo hướng tay Long Bách chỉ nhìn sang. Cậu bé chỉ mím môi không nói gì.
“Anh, Lục Khải Vũ kia không mắc câu, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Long Thiên cầm thìa lên đầy nho nhã, cậu bé ăn một thìa cháo nhỏ, đôi môi mỏng khẽ nhấp: “Thông báo cho Lâm Phong, bán chỗ ảnh đó cho báo chí.”
Long Thiên không tin, dưới áp lực của báo chỉ và dân mạng, Lục Khải Vũ không rời hôn lễ đó lại.
Cho dù Lục Khải Vũ muốn nhưng e rằng những đại cổ đông kia của tập đoàn nhà họ Lục cũng không đồng ý.
Một người phụ nữ với vết nhơ như thế, nếu thật sự trở thành mợ chủ nhà họ Lục thì e rằng giá cổ phiếu của nhà họ Lục sẽ ít nhiều có những ảnh hưởng tiêu cực. Cổ đông nhất định không muốn đem lợi ích của mình đi mạo hiểm.
Long Thiên thật sự muốn xem xem đến lúc đó Lục Khải Vũ sẽ lựa chọn vị trí tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục hay lựa chọn người phụ nữ Mạc Hân Hy kia.
Ở một nơi cách đó không xa, vợ chồng của Lục Khải Vũ không thể ngờ được rằng chính con trai của họ lại bắt đầu một đợt tấn công khác vào hai người bọn họ.
Hai người Lục Khải Vũ ăn xong cơm trưa, trong lòng đều rất nôn nóng muốn đi thẳng đến trung tâm giám định để chờ đợi. Như vậy có thể lấy được kết quả giám định sớm nhất.
Nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, cô nhận được điện thoại từ trung tâm sự cổ, tai nạn thông báo rằng chiếc xe Tiêu Dao lái đã gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng tại một ngã tư. Tiêu Dao đang trong bệnh viện cấp cứu.