“Tổng giám sát Đào thật không hổ danh là một nhà thiết kế nổi danh quốc tế. Ý tưởng thiết kế rất độc lạ mới mẻ, rất thu hút ánh mắt của người khác, hơn nữa còn kết hợp hoàn hảo các nét đặc sắc của Bảo tàng Khoa học Công nghệ. Thật sự là khiến người ta phải nể phục!”
Có một vài người bắt đầu hùa theo tâng bốc nịnh hót.
Mạc Hân Hy không nói gì cả, vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu trong tay.
Gần đây cô thường xuyên nghỉ ngơi ở nhà, chỉ biết Bạch Vĩ Hạo trúng thầu được hạng mục Bảo tàng Khoa học Công nghệ, cô cũng không biết chi tiết cụ thể và tiến độ của công việc. Vốn cứ tưởng cuộc họp hôm nay mọi người chỉ là thảo luận sơ bộ bước đầu mà thôi, mà lại không ngờ rằng Đào Lệ Mẫn lại còn đưa ra cả bản vẽ thiết kế và phương án kế hoạch hết thảy rồi.
Đối với vấn đề này, trong lòng cô vẫn có chút kinh ngạc.
Sau khi Đào Lệ Mẫn nhận được sự tán thành của mọi người, trong khỏe mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý một cách rõ rệt, cô ta liếc nhìn Mạc Hân Hy đang không lên tiếng gì cả, rồi hằng giọng nói.
“Nghe nói là Tổng giám sát Lam đã từng đoạt giải quán quân cuộc thi thiết kế nội thất Châu Á – Thái Bình Dương.
Không biết Tổng giám sát Lam có hài lòng với thiết kế của tôi không?”. Truyện Phương Tây
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Mạc Hân Hy ngây người ra một lúc, rồi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền nhìn thấy sự khiêu khích trong ánh mắt Đào Lệ Mẫn.
“Thiết kế của tổng giám sát Đào rất độc đáo mới lạ và hoàn hảo, tôi không có ý kiến gì cả.” Cô ăn ngay nói thật, không muốn có những cuộc tranh cãi không cần thiết với cô ta trong phòng hop.
“Thật sao? Còn bản vẽ thiết kế của Tổng giám sát Lam thì sao? Có thể cho mọi người chúng tôi xem qua một chút được không, có so sánh đối lập và thảo luận, chúng ta mới có thể bàn giao bản vẽ thiết kế càng ưng ý hơn cho chủ sở hữu tài sản chứ, cô nói xem có đúng không?”
Những người có mặt ở đó chỉ cần không phải là kẻ đần độn, thì đều có thể nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Đào Lệ Mẫn.
Tổng giám sát Lam trong suốt khoảng thời gian qua vẫn chưa đi làm lại, cơ bản là cô không hề biết yêu cầu cụ thể của khách hàng đối với Bảo tàng Khoa học Công nghệ, vậy làm sao mà có thể làm ra bản vẽ phù hợp được chứ.
Đây rõ ràng là muốn xem trò cười của Tổng giám sát Lam sao?
Bạch Vĩ Hạo ngồi ở trên vị trí chính giữa, anh ta cau mày nói trước mặt Mạc Hân Hy rằng: “Tổng giám sát Lam khoảng thời gian trước đây vẫn luôn nghỉ phép ở nhà. Tôi không để cho cô ấy tham gia vào công việc về Bảo tàng Khoa học Công nghệ. Trong tay cô ấy không có bản vẽ thiết kế. “
Đào Lệ Mẫn nhìn thấy Bạch Vĩ Hạo ra mặt bảo vệ Mạc Hân Hy, giả bộ vẻ bất ngờ nhận ra: “Hóa ra là như vậy hả, vậy tôi thật sự xin lỗi. Nhưng mà, tổng giám sát Lam lại vẫn luôn đang thiết kế những nhà ở dân dụng bình thường. Đối với những loại hạng mục ngoài trời quy mô lớn giống như Bảo tàng Khoa học Công Nghệ có thể không quá hiểu rõ. “
Nói xong, cô nhìn Bạch Vĩ Hạo với một vẻ mặt cười mỉm: “Chủ tịch Bạch, tổng giám sát Lam và tôi ngang tài ngang sức, nếu như cả hai người cùng tham gia hạng mục Bảo tàng Khoa học Công nghệ, e rằng sẽ nảy sinh nhiều ý kiến mâu thuẫn.”
“Ưu thế của tổng giám sát Lam là thiết kế các căn hộ nhà ở nhỏ. Ý tưởng có thể sẽ không đủ hoành tráng. Hay là để cho cô ấy toàn quyền phụ trách về bên hạng mục lợi ích công cộng của đài truyền hình, còn có một số thiết kế căn hộ nhỏ đầy tính thử thách thì sao?”
Nói đến đây, cô ta lại liếc nhìn Mạc Hân Hy một cái, khóe miệng cười như không cười: “Như vậy thì tổng giám sát Lam mới có thể phát huy hết mức ưu thế của mình, mà tôi ở bên này cũng có thể nghiêm túc chuyên tâm vào việc giao tiếp với các hộ khách hàng, hoàn thành một cách suôn sẻ thiết kế của Bảo tàng Khoa học Công nghệ, một công đôi việc, chủ tịch Bạch nói xem có ổn không? “
Thực ra thì suy nghĩ của Mạc Hân Hy cũng giống như suy nghĩ của Đào Lệ Mẫn.
Không phải cô không làm được bản thiết kế Bảo tàng Khoa học Công nghệ, mà là hạng mục này nếu như đã để Đào Lệ Mẫn tiếp xúc ngay từ đầu, vậy thì cô không muốn can dự vào để tránh nảy sinh rắc rối.
Thế nhưng mà, mặc dù lời nói của Đào Lệ Mẫn rất mơ hồ không rõ ràng, nhưng những người đang ngôi ở đây đều không phải là kẻ ngốc, và họ đều nghe ra được sự gièm pha, hạ thấp uy tín trong giọng điệu của cô ta.
Đề cao bản thân, hạ thấp người khác, cái loại hành vi như này khiến cho Mạc Hân Hy có chút khó chịu.
Ngay khi cô định nổi giận ngược lại, thì Bạch Vĩ Hạo, người hay hòa giải và thỏa hiệp đột nhiên đứng dậy chạy gấp tới trước mặt cô ta nói: “Đề nghị của tổng giám sát Đào rất hợp lý. Tôi đồng ý, cứ làm như vậy đi!”