Bạn của tôi đã chơi dương cầm từ khi còn nhỏ, tương lai sẽ ổn thoả mà trở thành một nghệ sĩ dương cầm, nhưng lại bị con trai của anh cắn như thế này, nhỡ đâu có virus hay gì đó, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của bạn tôi. Mười lăm triệu, chúng tôi đủ nhân từ rồi!”
“Mười lăm triệu? Các người cướp tiên à?”
Người đàn ông mắt nhỏ kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cảnh sát cũng cảm thấy mười lăm triệu có chút nhiều, cuối cùng dưới sự hoà giải của chú cảnh sát, người đàn ông nhỏ mắt cuối cùng cũng bồi thường sáu triệu tiền thuốc men.
Lúc này Lục Vũ Lý mới kéo Bạch Ức Chỉ ra khỏi đồn cảnh sát: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện!”
Một tay cậu kéo Bạch Ức Chỉ, tay kia kéo Tân Lạc, y hệt là phụ huynh của hai người họ.
Bạch Ức Chi hôm nay phi thường nghe lời, ra dáng một nữ sinh nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu, tuỳ ý để cậu kéo bản thân đến bệnh viện gần đó sát trùng và xử lý miệng vết thương.
Nhìn bộ dạng cô ấy đau đớn cau mày khi xử lý miệng vết thương, Lục Vũ Lý nhịn không được nhỏ giọng làu bàu: “Tớ thật sự chưa từng thấy người nào ngốc như cậu vậy, đều lập tức là người lớn rồi, còn để một đứa bé thối tha đó cắn thành như vậy! Bạch Ức Chi, cái sức lực hung hăng mà cậu bình thường hay đối phó với tớ đâu! Đi đâu rồi?”
Bạch Ức Chi chịu đựng đau đớn, khịt mũi, giọng điệu tủi thân: “Lục Vũ Lý, tớ rất đau, cậu không thể nói vài câu dễ nghe để dỗ dành tớ sao?”
Lục Vũ Lý vốn dĩ muốn trêu chọc cô vài câu! Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng tủi thân của cô, trong lòng có chút không nỡ, những câu nói chế giễu đến miệng lại bị cậu cứng rắn nuốt trở lại.
“Được rồi, Ức Chi, cậu là người dũng cảm nhất. Đợi tí nữa tớ mời cậu đi ăn bò bít-tết xem như là khen thưởng, thế nào?”
Vừa nói, cậu vừa tự nhiên đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen nhánh bóng loáng của Bạch Ức Chi, trong giọng điệu có sự nuông chiều mà đến ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra điều đó.
Cảm nhận được sự thân mật trong động tác thình lình xảy ra của cậu, hai má Bạch Ức Chi đỏ bừng dữ dội, nhịp tim cũng vô thức tăng nhanh. Trong lòng cô không thể không thừa nhận, không ai có thể kháng cự lại một Lục Vũ Lý dịu dàng như vậy.
Xử lý miệng vết thương xong, lúc đi ra khỏi bệnh viện, thời gian đã gần trưa rồi.
Bạch Ức Chi kéo Tân Lạc, nâng tay giương cao điện thoại lên, người đàn ông mắt nhỏ ở trong đồn cảnh sát vừa chuyển cho cô ấy sáu triệu tiền bồi thường.
“Lục Vũ Lý, tớ mời cậu ăn cơm!”
Cô ấy cong cong đôi lông mày mỉm cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền mờ nhạt, dưới ánh nắng của ngày thu càng thêm ngọt ngào đáng yêu.
Không hiểu vì sao, đột nhiên đối mặt với một Bạch Ức Chi địu dàng như vậy, trong lòng Lục Vũ Lý ngoại trừ có chút không thích ứng ra, mà càng nhiều hơn là cảm giác ngưa ngứa, giống như có một con mèo nhỏ đáng yêu đang nhẹ nhàng gãi.
“Cậu là một cô gái, mời khách cái gì, tớ nói rồi, tớ mời cậu.
Đi thôi, phía trước có một nhà hàng Tây!”
Vừa nói cậu vừa chỉ †ay về phía một nhà hàng rất cao cấp đối diện bên kia đường.
Bạch Ức Chi cúi đầu nhìn Tân Lạc: “Tân Lạc, chúng ta đi ăn bò bít-tết nhé?”
Tân Lạc hưng phấn võ tay: “Được ạ, được ạ”
Sau đó, lại gạt tay cô ấy ra, chạy qua kéo Lục Vũ Lý với vẻ mặt sùng bái: “Anh, anh lớn lên thật đẹp mắt. Có phải là anh biết võ thuật không? Vừa rồi lúc đánh người xấu đó, rất đẹp trai Sự sùng bái và khen ngợi của đứa trẻ ngây thơ trong sáng khiến Lục Vũ Lý rất thoải mái, cậu duỗi tay bóp lấy hai má của Tân Lạc: “Em tên gì? Cái miệng nhỏ thật là ngọt, anh thích!”
Được khích lệ, Tân Lạc ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nói: “Em tên là Tân Lạc. Em cũng muốn học võ công, đánh bại kẻ xấu. Anh trai đẹp trai, anh có thể dạy em được không?”