Cậu đã nói rồi mà! Ánh mắt cô ấy ngốc này không đến mức kém như vậy, một soái ca như cậu không cần, muốn đi †ìm một tên xấu xí kial Vì vậy Lục Vũ Tuấn tâm tình tốt đứng dậy, nhéo nhéo hai má Hàn Tương Trúc, khóe miệng lông mày đều tràn ra một tia ý cười: “Đồ ngốc, anh còn tưởng rằng em mù mắt nhìn trúng Tống Hạo kia! Đói không? Đã gần một giờ rồi, muốn ăn gì, anh sẽ mua cho eml”
Nhìn thấy trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của cậu rốt cục lộ ra nụ cười, tâm tình Hàn Tương Trúc cũng tốt lên.
Cô ấy đẩy tay cậu ra, nhăn mũi: “Anh Vũ Tuấn, anh đừng véo mặt em, đau quát”
Lục Vũ Tuấn khom lưng nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, khóe miệng nhếch lên một chút trêu chọc: “Phải không? Vậy để anh Vũ Tuấn giúp em xoa bóp!”
Nói xong cậu lại vươn tay ra, mặt Hàn Tương Trúc lại đỏ lên, vội vàng xoay mặt sang một bên: “Không cần!”
Lục Vũ Tuấn bị động tác đáng yêu của cô ấy trêu chọc: “Được rồi, được rồi, không trêu chọc em nữa, em chờ anh chút, anh Vũ Tuấn đi mua đồ ăn cho em”
Hàn Tương Trúc cứ như vậy nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của cậu đi ra ngoài, trong lòng ngoại trừ ngọt ngào, còn có một tia chua xót.
Nếu thời gian có thể dừng lại như vậy, cô ấy và anh Vũ Tuấn vĩnh viễn có thể ở chung tốt như vậy, vậy thì tốt biết bao!
Nhưng…
Cô ấy nhớ tới sự an bài của nhà họ Lục, sau kỳ thi tuyển sinh đại học của anh Vũ Tuấn, anh phải trực tiếp đến trường y nổi tiếng ở nước ngoài học tập, đại khái phải ở nước ngoài năm năm.
Đây có lẽ là năm cuối cùng họ ở bên nhau.
Năm năm sau, thế sự xoay vần, bên cạnh cậu nhất định sẽ có nữ sinh xinh đẹp mà thông minh có thể phù hợp với cậu.
Mà cô ấy lúc đó, đại khái đã rời khỏi nhà họ Lục với mẹ, mua nhà ở Hà Thành, làm người giúp việc.
Nghĩ đến đây, nước mắt Hàn Tương Trúc theo khóe mắt chậm rãi trượt xuống.
Nếu cô ấy không hiểu tình cảm giữa mình và cậu thì cô ấy vẫn có thể ngốc nghếch lấy thân phận em gái đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu, đương nhiên tiếp nhận sự quan tâm và che chở của cậu.
Tuy nhiên, bây giờ, tất cả mọi thứ đã khác nhau, cô ấy đã có một số tham lam vượt khỏi tâm kiểm soát của mình khi đối mặt với cậu. Tham lam sự dịu dàng của cậu, tham lam giọng nói trầm thấp của cậu, tham lam nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu.
Chỉ có một năm, cô ấy phải trân trọng từng giây từng phút với anh Vũ Tuấn, coi như để lại một kỷ niệm đẹp cho tuổi trẻ của mình!
Hy vọng rằng nhiều năm sau, khi họ gặp lại nhau, cô ấy có thể dũng cảm đối mặt với cậu một cách bình thản, thân mật nói một tiếng: “Anh Vũ Tuấn, lâu rồi mới gặp lại anh! Anh vẫn khỏe chứ?”
Hàn Tương Trúc trong trái tim lặng lẽ làm cho kế hoạch của riêng mình!
Vì vậy, khi Lục Vũ Tuấn mang cháo rau trở về, cô ấy lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh xinh đẹp của cô ấy, tâm tình Lục Vũ Tuấn thật giống như mặt trời sau cơn mưa mùa thu bên ngoài này, cũng tốt lên.
Cậu đặt cháo rau ở một bên trên bàn, tự nhiên đưa tay chạm vào trán cô ấy: “Có vẻ tốt hơn một chút so với vừa nãy! “Sau đó cậu nhìn cẩn thận vào chai truyền dịch và thấy rằng nó vừa được thay thế, hỏi: “Bình truyền dịch vừa hãy hết rồi sao? Y tá có nói cần truyền bao nhiêu chai thuốc không?”
Hàn Tương Trúc cúi đầu nhìn tay phải truyền dịch của mình: “Đây là chai cuối cùng!”