Lưu Lệ vội vàng bước tới, ngăn cản động tác của Phan Xuyến An: “Chị dâu, cái này đắt quá, Tương Trúc nhà chúng ta thật sự không nhận nổi đâu!”
Tống Hàn dịu dàng nhìn Hàn Tương Trúc, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng: “Tương Trúc, thứ này đối với nhà anh thật sự không có đáng gì, chỉ là một chút lòng thành của anh thôi, em không cần phải cảm thấy nặng nề đâu”
Sự từ chối của mẹ con Hàn Tương Trúc khiến nhà họ Tống rất hài lòng, hai mẹ con nhà này khác hẳn những cô gái họ đã gặp trước đó, những cô gái đó đều có ý đồ khác với nhà họ Tống.
Vì vậy, mẹ Tống Hàn liền bước đến, thân thiết kéo tay Hàn Tương Trúc: “Tương Trúc này, bác không có con gái, nhìn thấy cháu đã cảm thấy rất thân thiết. Điện thoại này chỉ có vài triệu thôi, thực sự không có đáng gì. Chỉ là một chút tấm lòng của nhà họ Tống thôi mà, cháu cứ nhận đi”
“Từ nay về sau hai đứa đã đính hôn rồi, thằng bé sẽ đến Hà Thành cùng đi học với cháu, nó á, nói không chừng còn mua nhiều đồ hơn cho cháu nữa cơ”
Lục Vũ Tuấn sáng sớm mới sáu giờ đã xuất phát đi từ Hà Thành, nhưng do lỗi điều hướng nên tài xế đi nhầm đường vòng, cậu vội vàng đi tới nhà họ Lưu, mới vừa đi tới cửa đã thấy hình ảnh như vậy, nghe được đoạn đối thoại như vậy.
Ánh mắt cậu đột nhiên trở nên sắc bén, sải bước đi vào trong sân nhà họ Lưu.
Lục Vũ Tuấn nghẹn một hơi giận trong lòng, trực tiếp đẩy Tống Hàn ra, kéo Hàn Tương Trúc ra phía sau mình.
“Mấy người muốn làm gì vậy?”
Ánh mắt đen như mực sâu, không thấy đáy của cậu nhìn thẳng vào Tống Hàn và mẹ cậu ta.
Gia đình Tống Hàn, cùng với cậu mợ của Hàn Tương Trúc đều bị một thanh niên đẹp như một vị thần đột nhiên xuất hiện trước mặt họ làm cho sững sờ.
Thân hình chàng trai này rất cao, khoảng chừng 1,8m, ngoại hình ưa nhìn, còn đẹp trai hơn cả những ngôi sao trên tivi. Da trắng nõn, tóc đen nhánh, mắt như mực, mũi và môi như được điêu khắc cẩn thận. Hoàn hảo không thể tìm thấy một tỳ vết nào.
Đặc biệt là sự tao nhã và quý phái bẩm sinh trên người cậu, cậu chỉ mặc tùy tiện một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm, nhưng đứng ở đây lại chính là cảnh tượng đẹp nhất trong ngôi nhà này.
Tống Hàn nhìn qua thì cũng tuấn tú lịch sự, nhưng đứng trước mặt chàng trai này thì quả thực không đáng nhắc tới.
Thậm chí có thể nói là trông như cậu nhóc nhà quê, xấu xí.
“Cậu, cậu là ai?”
Một lúc sau bác của Hàn Tương Trúc mới ổn định lại tâm trạng từ trong cơn khiếp sợ.
Hàn Tương Trúc đến lúc này cũng mới kêu ra tiếng: “Anh Vũ Tuấn, sao anh lại tới đây: Lưu Lệ cũng hoàn hồn, bước nhanh đi tới: “Vũ Tuấn, cậu, cậu tại sao lại ở chỗ này? Bố mẹ cậu có biết không?”
ìt mình kinh ngạc: Trong lòng Lục Vũ Tuấn lúc này nghẹn một bụng tức, cậu nhìn thẳng Lưu Lệ: “Cô Lưu Lệ, thế này là thế nào? Tương Trúc mới mười bảy tuổi, em ấy mới học lớp 11, cô định cho em ấy đính hôn sao?”
Sau khi nói xong cậu lại nhìn về phía Hàn Tương Trúc, trong lòng xẹt qua cơn đau xót: “Tương Trúc, còn cả em nữa, không phải em nói muốn thi đậu khoa ngôn ngữ của đại học Bắc Đại, muốn trở thành một giáo viên dạy Ngữ Văn, còn muốn trở thành một tác gia sao? Bây giờ em lại muốn làm gì?
Mới mười bảy tuổi đã muốn lấy chồng sao?”