Vừa nói, cô vừa nhìn sang Hàn Tương Trúc: “Tương Trúc, chị sẽ nói những điều em không thích nghe. Em đó, đừng nghĩ đến chuyện thi vào đại học nữa. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tốt hơn hết là nên tìm một người đàn ông tốt khi còn trẻ. Cô bé à!
Dù bản thân em có làm mọi việc tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng việc gả cho một người đàn ông tốt!”
“Em có biết rằng trong thôn mình có một sinh viên đại học. Chị ấy năm nay hai mươi chín tuổi rồi. Tốt nghiệp đại học thì sao? Chị ấy vẫn đang phải làm việc ở Hà Thành đó? Nghe nói, chị ấy cũng đang quen một người đàn ông nhưng người đó vẫn chưa có nhà nên phải tự mình phấn đấu. Chao ôi, cho nên mới nói một người con gái học đại học thật là vô ích.”
Vừa nói, cô vừa cố ý để lộ chiếc nhẫn kim cương trên tay, giọng điệu có phần đắc ý: “Không phải nói đâu xa, cứ nhìn chị đi. Tuy chỉ tốt nghiệp trung học, nhưng Triệu Kiên nhà chị cũng rất khá, có nhà có xe. Vợ chồng chị cũng có cửa hàng của riêng mình. Sau khi kết hôn, hai bọn chị vẫn có một cuộc sống rất nhàn hạ và thoải mái!”
Hàn Tương Trúc không biết phải trả lời thế nào về quan điểm của Lưu Bối Nghiên. Cô bé chỉ có thể gượng cười và nói: “Chúc mừng chị họ, nhưng mỗi người đều có hoài bão riêng và ước mơ của họ khác nhau mài”
Tống Hàn cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, em cũng nghĩ các cô gái nên tập trung học tập nhiều hơn. Ít nhất, họ có thể mở rộng tầm nhìn và giáo dục thế hệ sau”
Hàn Tương Trúc cúi đầu cười cười, không nói gì thêm nữa.
Trời đã nhá nhem tối, Tống Hàn đưa bọn họ về Thôn Nguyên Trang.
Lúc này, đúng giờ các gia đình đang chuẩn bị bữa tối, một số người trên đường nhìn thấy một chiếc ô tô BMW chạy vào trong thôn, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau khi xe dừng trước nhà họ Lưu, Lưu Lệ và Phan Xuyến An lần lượt bước ra cổng chào đón.
Nhìn thấy Tống Hàn, Phan Xuyến An tỏ ra vô cùng niềm nở.
“Ồ, đây không phải là anh họ của Triệu Kiên sao? Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh, đích thân đưa Bối Nghiên nhà chúng tôi về tận nhà thế này. Nào, vào trong đi, vào trong uống trà đã”
Tống Hàn liếc nhìn Lưu Lệ và Hàn Tương Trúc, sau đó nói: “Dì Phan, không được rồi, nhà máy nhà con đang có việc, con phải về ngay để xử lý. Để lần sau đi ạ, lần sau con sẽ tới nhà dì làm khách nhé”
Nói xong, anh mở cửa xe chuẩn bị quay về, trước khi lên xe anh lại liếc nhìn Hàn Tương Trúc, cười nói: “Tương Trúc, tạm biệt eml”
Hàn Tương Trúc chưa từng nghĩ tới anh ta sẽ nói chuyện với mình, sửng sốt một chút rồi nói như một chiếc máy: “Tạm biệt anh!”
Tống Hàn lên xe rời đi.
Phan Xuyến An nhìn Hàn Tương Trúc, sau đó nhìn Tống Hàn đang rời đi, lặng lẽ kéo con gái sang một bên.
Hàn Tương Trúc không còn tâm trạng khách sáo với bọn họ nữa, xoay người đi vào trong nhà.
Nhà họ Lưu có khu nhà chính với ba phòng lớn và với một nhà nhỏ hai tầng.
Lưu Bối Nghiên sống trên tầng hai vì mỗi lần về nhà cô ấy chỉ về vài ngày.
Phan Xuyến An sắp xếp cho Hàn Tương Trúc và con gái Bối Nghiên ở trong cùng một phòng, trong khi Lưu Lệ chen chúc với bà ở tầng dưới.
Sau bữa tối, Hàn Tương Trúc xách cặp đi lên lầu hai.
Lưu Bối Nghiên nhận được cuộc gọi từ Triệu Kiên nên đi ra ngoài.
Trong phòng của Lưu Bối Nghiên có một chiếc giường mét tám, tối nay, Phan Xuyến An đã mang một chiếc chăn bông mới cho Hàn Tương Trúc để hai chị em ngủ ngon hơn.