Cô ấy cười ngượng ngùng, vẫy tay với bố mẹ mình: “Bố mẹ! Sao muộn thế rồi mà bố mẹ còn chưa ngủ ạ?”
“Con cũng biết là muộn rồi nhỉ? Biết mấy giờ rồi không mà giờ này mới về?”Mạc Hân Hy đi ra và chỉ lên đồng hồ ở hành lang nói.
Vũ Tuệ vừa cười vừa nói: “Mới có chín rưỡi, vẫn sớm mà ạ.
Con với Ức Chỉ lâu lắm rồi chưa gặp nhau, mải nói chuyện nên quên mất cả thời gian.
Mạc Hân Hy nhìn Vũ Tuệ nói: “Con bé này! Cả ngày chỉ biết khiến người khác lo lắng”
Vũ Tuệ đi tới trước mặt mẹ mình ôm cổ mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, người ta thường nói, rồng sinh chín con, không con nào giống con nào cả. Trong chín con đó, con nào cũng đều xuất sắc, thì rất phi thực tế, thể nào cũng có một con bình thường.
Rất không may là con lại chính là đứa con bình thường đó. Mẹ, mẹ hãy chấp nhận hiện thực này đi ạ”
Mạc Hân Hy đẩy cô ấy ra, quay lại nhìn Lục Khải Vũ, nói bằng giọng hơi tức giận: “Con gái anh đúng là giống anh như đúc, kiểu nói chuyện vô lý này cũng không khác gì”
Lục Khải Vũ vội đi tới, kéo vợ mình sang một bên: “Vợ à, Vũ Tuệ cũng sắp mười tám tuổi rồi, em đừng suốt ngày căn nhăn con nữa. Nó về là tốt rồi. Nhưng không có lần sau nữa đâu nhé!”
Bố Vũ Tuệ nhìn cô ấy bằng ánh mặt biểu thị “mau về phòng đi”.
Vũ Tuệ cười vui vẻ, gật đầu rồi mở cửa đi vào phòng.
Mạc Hân Hy quay đầu nhìn Lục Khải Vũ nói: “Anh chỉ biết chiều con thôi”
Sau đó, tức giận đẩy chồng ra, một mình đi vào phòng trước.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng.
Vũ Tuệ vừa xuống đã đi thẳng vào bếp, nói với Lưu Lệ và thím Vân: “Bữa trưa hôm nay cháu mời bạn tới ăn cơm, nên mọi người chuẩn bị giúp cháu một bữa thịnh soạn nhé ạ”
Lục Vũ Lý nhìn Vũ Tuệ và nói: “Không phải là Bạch Ức Chi à? Ức Chi cũng đâu phải là chưa tới nhà mình đâu, nhà con bé đó bán thịt lợn kho, nên cần gì phải chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn làm gì? Ức Chi chỉ cần mang chút đồ tới là được rồi mà.
Không biết vì sao khi nghĩ tới việc Bạch Ức Chỉ sẽ tới, Vũ Lý cảm thấy có chút mong chờ.
Vũ Tuệ nói: “Anh hai, không phải là Ức Chỉ tới đâu. Là một người bạn em mới quen.”
Lục Minh Húc nghe thấy thế liền hiếu kỳ hỏi: “Bạn mới quen á? Nhìn vẻ mặt của em chắc là con trai nhỉ?”
Vũ Tuệ liền đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Lục Minh Húc: “Anh cả, là bạn trai thì sao ạ? Bọn em chỉ mới quen nhau. Là quan hệ bạn bè bình thường thôi ạ”
Lục Minh Húc nhìn em gái mình rồi bật cười nói: “Vũ Tuệ à, anh có nói gì đâu nào, toàn là em tự nói đó nhé. Xem ra, là có vấn đề. Không biết chàng trai nào lại lọt vào mắt xanh của công chúa nhà mình nhỉ?”
Đúng vào lúc này, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ cũng đi từ trên tầng xuống.
Mạc Hân Hy hỏi: “Mấy đứa đều ở trong bếp làm gì thế?
Muốn làm giúp cô Lưu Lệ à?”
Lục Minh Húc quay lại nhìn bố mẹ mình, cười đầy ẩn ý: “Bố mẹ hỏi công chúa nhỏ của bố mẹ đi ạ”
Sau đó thì cùng Lục Vũ Lý đi ra phòng ăn.
Trong phòng ăn, Lục Vũ Lý hét lớn: “Bố mẹ ơi, Vũ Tuệ có bạn trai rồi, hôm nay sẽ dẫn về nhà mình ăn trưa đó ạ”
Lục Vũ Tuệ liền chạy sang, đánh hai phát vào vai Vũ Lý nói: “Anh, anh nói linh tinh gì thế? Bạn trai gì chứ, chỉ là một người bạn em mới quen thôi, anh ấy từng giúp đỡ em, nên em mới mời về nhà mình ăn cơm để cảm ơn”