“Anh ta, sợ con sẽ nhắm trúng con gái bảo bối của anh ta!
Anh ta năm đó ở trước mặt ông nội của con đã từng nói, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho con đến gần con gái của anh ta”
Nghe được lời bố mình nói, khóe miệng của Mộ Dung Lăng Dạ cong lên một nụ cười khổ: “Thật không? Ông cố cũng thật là…đối với con quá tốt!”
Bây giờ thì tốt rồi, bởi vì sự hứng khởi nhất thời của ông cố năm đó, vậy nên cậu ta vẫn chưa đến cửa, liền trực tiếp bị bố của đối phương phủ định toàn bộ ấn tượng ban đầu rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta bất lực thở dài.
Mộ Dung Lãnh Nam liếc nhìn con trai: “Làm sao, con thở dài cái gì vậy? Lục Khải Vũ với tư cách là một người bố không để con đến nhà họ, là không muốn con nhìn thấy con gái của anh ta, chẳng lẽ, con thật sự đã nhìn trúng con gái của Lục Khải Vũ rồi sao?”
Mộ Dung Lăng Dạ cúi đầu, che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt: “Không có, con ngay cả cửa nhà của họ còn chưa vào được, làm sao có thể nhìn trúng con gái nhà họ chứ!”
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn, vậy mà lại là tin nhắn của Lục Vũ Tuệ đề nghị kết bạn với anh ta.
Tâm tình của anh ta đang chán nản, bỗng trở nên kích động.
Nhanh chóng bấm thông qua.
Mộ Dung Lãnh Nam nhìn con trai trưng ra vẻ mặt phấn khởi như vậy, có chút nghi ngờ ngó đầu qua muốn xem thử nội dung điện thoại của anh ta: “Ai vậy? Con đột nhiên cười rực rỡ như vậy, bố thật sự có chút không thích ứng được!”
Mộ Dung Lăng Dạ vội lấy tay che điện thoại và nói: “Bố à, đây chỉ là bạn bình thường của con thôi. Con hôm nay cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút, bố cũng mau đi nghỉ đi”
Sau đó, anh ta liền đứng dậy đẩy bố mình ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Mộ Dung Lãnh Nam đứng ở cửa, nói vọng vào trêu con trai: “Lăng Dạ à, có phải con thích ai đó rồi đúng không? Là ai thế? Hôm nào đó con nhớ dẫn về ra mắt bố mẹ đấy nhé. Cụ của con mong con kết hôn lắm rồi đấy.
Mộ Dung Lăng ở trong phòng Dạ đứng trả lời: “Bố, bố nghĩ nhiều quá rồi. Đây chỉ là một người bạn bình thường của con thôi.
Lúc này, Mộ Dung Lãnh Nam mới cười rồi rời đi.
Ởtrong phòng, Mộ Dung Lăng Dạ nhìn vào điện thoại.
Đột nhiên có một tin nhắn gửi tới: “Xin chào, em là Lục Vũ Tuệ, em gái của Lục Vũ Lý. Hôm nay lúc ở rạp chiếu phim em vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với anh.
Anh ta cầm điện thoại ngồi lên giường trả lời tin nhắn: “Anh rất vui vì đã giúp được em. Hai nhà chúng ta cũng có giao tình, anh còn từng là bạn tốt của anh trai em, em không cần khách sáo đâu.”
Lúc này, Lục Vũ Tuệ đang ngồi trên xe cùng với Bạch Ức Chi để trở về nhà thì cô ấy bỗng hét lên vì phấn khích.
Tài xế đưa đón cô ấy bị làm cho giật mình, liền lắc đầu, người trẻ bây giờ thật là, rất thích bộc lộ cảm xúc một cách thái quá.
Vũ Tuệ vui vẻ nói với Bạch Ức Chỉ: “Cậu nhìn này, anh ấy trả lời tin nhắn của tớ nhanh chưa này”