Đăng sau bọn họ đột nhiên lại vang lên một giọng nói vô cùng kinh ngạc lại vui vẻ: “Vũ Tuệ, trùng hợp thế nhỉ! Các cậu cũng đến đây xem phim à?”
Lục Vũ Tuệ quay lại thì nhìn thấy là hai người Bạch Ức Chỉ và Lạc Vinh Quyết.
Khuôn mặt cô cũng rộ lên vui vẻ nói: “Thật đúng là trùng hợp quá! Thế mà có thể gặp hai người ở đây. Ức Chị, rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhì?
Bạch Ức Chi kích động đến mức đứng bật dậy, vỗ vào vai Lục Vũ Lý đang ngồi bên cạnh Lục Vũ Tu Lục Vũ Lý, chúng ta đổi chỗ với nhau đi, tôi muốn nói chuyện với Vũ Tuệ, khó lắm chúng tôi mới gặp được nhau ở đây”
Cô ấy nói lời nào lời nấy đều đúng lý hợp tình.
Lúc Lục Vũ Lý vừa mới nhìn thấy Bạch Ức Chỉ thì trong lòng đã vô cùng kích động rồi, không ngờ hơn một năm không gặp cô ấy, cô nhóc này thế mà càng ngày càng xinh xắn ra cơ đấy.
Trong miệng cũng không còn khay niềng điều chỉnh răng kia nữa, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài tay mùa thu retro in hoa liền thân nữa, kiểu tóc cũng được buộc đơn giản thành đuổi ngựa, thoạt nhìn thì thấy cả người cô toát lên sự đáng yêu vui tươi.
Chỉ là, cái cô nhóc này nhìn thấy cậu làm sao lại lạnh lùng thờ ơ làm như không thấy thế chứ, đến cả một câu chào hỏi cũng không thèm chào, trực tiếp rất đúng lý hợp tình mà yêu cầu mình đổi chỗ cho cô ấy chứ.
Dựa vào cái gì!
Vì vậy, cậu chỉ nhìn thoáng qua Bạch Ức Chi một cái sau đó rất không thoải mái mà nhìn liếc sang Lạc Vinh Quyết ngồi bên cạnh cô ấy.
Hừ, chẳng thách ăn mặc xinh đẹp như thế này, hóa ra là đến đây hẹn hò cùng với bạn trai.
Trong lòng Lục Vũ Lý càng thấy không vui.
Lúc nói chuyện giọng điểu cũng chẳng thân thiện gì: “Bạn Bạch Ức Chi à, đây là rạp chiếu phim, mọi người đến đây để xem phim, cậu muốn ôn chuyện cũ với Vũ Tuệ thì đợi bộ phim kết thúc rồi hãng nói đi. Cậu không biết là nói chuyện trong lúc xem phim thế này là một chuyện không có văn hóa nơi công cộng sao?”
Hiển nhiên Bạch Ức Chi không ngờ rằng hơn một năm không gặp mặt mà Lục Vũ Lý vẫn giữ rịt lấy cái đức hạnh chẳng tốt lành này.
Cô ấy vừa chuẩn bị dỗi trở về chỗ ngồi thì đèn trong phòng chiếu phim đột nhiên vụt tắt.
Bộ phim bắt đầu được chiếu.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể im miệng không nói gì nữa.
Không cần biết như thế nào thì lời của Lục Vũ Lý nói cũng đúng thôi, lúc ở trong rạp chiếu phim mà nói chuyện quả thực là một chuyện không đúng lắm.
Cho nên cô ấy nhỏ tiếng nói với Vũ Tuệ: “Sau khi bộ phim này kết thúc, tôi mời câu đi uống trà chiều có được không?”
Vũ Tuệ liền gật đầu: “Được á, được á”
Lúc này, bộ phim bắt đầu chiếu trên màn ảnh rộng, kể về câu chuyện của một đứa trẻ thiên tài lớn lên, học hành, được săn đón, cuối cùng rơi xuống tế đàn.
Bộ phim lồng ghép những yếu tố hài hước, nhảm nhí đang được ưa chuộng hiện nay, thể hiện những kỳ vọng, áp lực và áp lực của các bậc cha mẹ dành cho con cái một cách thoải mái và dí dỏm.
Cuối bộ phim, khi cậu học sinh được nhận vào một trường đại học hàng đầu ở tuổi mười sáu bị buộc thôi học vì không đủ khả năng sống tự lập, cậu đã đứng trên tâng cao nhất của tòa nhà giảng dạy của trường nhìn chằm chăm nơi đó với ánh mắt ngây người, sau đó nói một cách thờ ơ: “Tôi không phải là thần đồng, tôi chỉ là một con sâu đáng thương bị bố mẹ ruồng bỏ và ngược đãi mà thôi”
Nhiều phụ huynh và học sinh có mặt ở tại rạp lúc này đều cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.