Tâm trạng cô ấy đang rất tồi tệ!
Không phải cô ấy không có ước mơ, chỉ là cô ấy đang không rõ mai sau bản thân mình phải làm cái gì?
Hai người chị gái Mộc Lam và Tư Nhã, một người thì si mê với vũ đạo và âm nhạc, người kia thì bẩm sinh đã có năng khiếu hội họa.
Chỉ có cô thôi, nhảy nhót thì không biết, vẽ cũng không có năng khiếu bẩm sinh. Vốn dĩ ngày hôm đó đu cùng mẹ đi thị sát ở cửa hàng bánh ngọt Midore, đột nhiên cô lại nảy sinh hứng thú đặc biệt với việc làm đầu bếp điểm tâm, nhưng lại bị cả nhà cười nhạo một trận.
Cô ấy cảm thấy cuộc đời của mình thất bại quá đi mất!
Lúc này, trước sự động viên của hai người anh, tâm trạng cô ấy mới hơi khá lên một chút, cố gắng gượng cười với họ: “Hai người các anh đừng cằn nhăn nữa, em biết rồi mà. Về sau em sẽ suy nghĩ thật kĩ về tương lai của mình”
Rất nhanh, mười phút trước khi bộ phim chiếu, bọn họ đã đến được rạp chiếu phim.
Lục Vũ Lý rất có tính tự giác đi xếp hàng mua bỏng ngô cho hai cô gái.
Lục Vũ Tuấn không biết vì sao sau khi nhìn thấy bức tranh của rạp chiếu phim, cậu đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ ra đề bài toán học cho Hàn Tương Trúc, sau đó hai người liền bắt đầu ngồi cùng nhau nghiên cứu.
Vũ Tuệ vô cùng cạn lời nhìn anh ba nhà mình, trong lòng thầm than: “Đúng là người ham học có khác, đã ở nơi như thế này rồi mà vẫn còn bàn đến học tập được. Cũng chỉ có Tương Trúc mới chịu thiệt thòi thế này thôi”
Cô ấy có chút chịu không nổi hai người họ bàn tới bàn lui, xoay người đi đến nơi đặt quầy bán nước ép trái cây.
Nhưng mà cô ấy chỉ lo nhìn quanh quất xung quanh chứ không chú ý đến dưới chân mình, không biết là người bạn nhỏ nào vừa ăn chuối xong đã tiện tay vứt giữa lỗi đi thế này, cô ấy dẫm phải vỏ chuối.
Sau đó, cơ thể năng sáu mươi lăm cân của cô ấy liền ngã ngửa về sau.
Cô ấy còn tưởng rằng lần này chắc chắn sẽ bị ngã thảm thương rồi, nhưng ai biết được vào đúng lúc quan trọng, có một bạn nam sinh bên cạnh đột nhiên dùng lực giữ chặt lấy eo của cô ấy, lúc này mới tránh cho cô ấy bị ngã xuống đất Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy thấy anh ta không giống với các anh trai của mình, đẹp trai, lạnh lùng, sống nội tâm, khuôn mặt toát lên tràn ngập sự cấm dục.
Đối phương chắc tầm khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt anh †a hiện lên chút kinh ngạc vui vẻ: “Là cậu?”
Sau khi Vũ Tuệ đứng vững lại mới cảm thấy tim mình đập loạn lên đến đáng sợ, mặt cô ấy đỏ lên, hơi nghỉ ngờ hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”
Trên mặt cậu nam sinh rất vui vẻ nhìn kỹ càng dáng người của cô ấy, chậm rãi lùi ra xa, sau đó bày ra vẻ mặt xa cách rất lễ phép: “Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người!”
Nói xong anh ta xoay người chuẩn bị rời đi.
Vũ Tuệ lại rất nhanh đuổi theo anh ta: “Này, vừa nấy cậu cứu tôi, tôi vẫn còn chưa cảm ơn cậu! cậu tên là gì thế?”
Cậu nam sinh kai liếc cô một cái, đôi lông mày đẹp mắt khẽ nhướng lên nói: “Có phải cậu có chị gái sinh đôi hay em gái sinh đôi không?”
“Hả? Cậu hỏi cái này để làm gì?”Lục Vũ Tuệ hơi khó hiểu hỏi.
Bờ môi mỏng của cậu nam sinh liền cong lên một vòng cung đẹp mắt nói: “Nếu như cậu nói cho tôi sự thật thì tôi sẽ nói cho cậu tên của tôi”
Vũ Tuệ hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc: “Vậy được thôi, cậu nói rồi phải giữ lời đấy, không được đổi ý đâu đó!”
Lời cô ấy vừa nói xong, cậu nam sinh trước mắt vẫn còn chưa kịp nói gì! Người bạn nam đi cùng đằng sau vẫn luôn đứng yên cũng trẻ tuổi chạc tuổi cậu nam sinh trước mặt cô ấy đột nhiên mở miệng nói chen vào: “Cậu chủ nhà chúng tôi trước giờ đều nói lời giữ lời”
Cậu nam sinh quay đầu lại, liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình, đè thấp giọng xuống có chút không vui nói: “Đường Dũng, ai cho cậu nhiều lời thế”