Lục Vũ Tuệ đang yên lành ngồi ăn hoa quả bỗng nhiên nghe thấy anh trai thế mà lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, rất không vui mà bỏ muỗng dĩa trên tay xuống, hỏi lại: “Tô Hoàng Sương là ai vậy? Còn có Tô Thu Nga em cũng không có quen biết, anh ba, anh đừng có đem em ra làm bia đỡ đạn được không?”
Mộc Lam cũng tiếp lời cô ấy: “Đúng vậy, anh ba, bạn bè của Vũ Tuệ bọn em đều biết, chẳng có ai tên là Tô Thu Nga cải”
Lục Vũ Tuấn bất lực lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó hỏi Lục Minh Húc: “Anh cả, đến anh cũng quên Tô Hoàng Sương là ai rồi sao?”
Lục Minh Húc im lặng một hồi, sau đó vỗ đùi một cái: “Tô Hoàng Sương mà em nói, có phải thằng nhóc bên lớp võ thuật phải không, thằng nhóc đã cứu Vũ Tuệ sao?”
Lục Vũ Tuấn Gật đầu, sau đó không vui nhìn về phía Vũ Tuệ: “Lục Vũ Tuệ, em thật đúng là vong ân phụ nghĩa, đến tên của ân nhân cứu mạng mình mà em cũng quên được nữa!”
“Ân nhân cứu mạng, có ý gì chứ?”Người lớn trong nhà đều không biết gì cả, ngơ ngác hỏi.
Đã đến nước này, Lục Vũ Tuấn không hề còn có ý định giấu giếm chuyện này nữa, tuy rằng đã qua rất nhiều năm rồi, Vũ Tuệ cũng không còn nhớ chuyện này nữa, cô cũng không có bị làm sao, nên nói ra rồi.
Người lớn trong nhà họ Lục nghe tường tận câu chuyện cậu thuật lại mọi việc, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về Lục Vũ Tuệ.
Lục Khải Vũ nhìn về phía con gái rất tự giác vùi đầu vào gối của mình, bất đắc dĩ lắc đầu: “Con gái à, con đó, thật là không để cho người ta yên tâm được một chút nào”
Nói xong, ông lại nhìn về phía đám con trai: “Còn có mấy đứa con nữa, chuyện lớn như vậy mà dám giấu mọi người trong nhài”
Lục Bảo Anh ngồi bên cạnh Vũ Tuệ cong eo cúi đầu, len lén nhìn cô ấy, gương mặt ngây thơ nói: “Chị Vũ Tuệ, tại sao chị lại vùi đầu vô đó vậy? Đâu phải chị cố ý đâu chứ, hơn nữa, chị đang đi trên vạch qua đường mà, là người lái xe đó vô lí không chịu nhường đường cho chị, là tên đó sai rồi chứ!”
Vũ Tuệ đang cúi thấp đầu nhè nhẹ đưa một ngón cái lên với Lục Bảo Anh, nhỏ giọng nói: “Bảo Anh nói đúng quá đi thôi!”
Lục Bảo Anh được cổ vũ, thẳng lưng lên che cho Vũ Tuệ ở sau lưng, ngước mặt nghiê chỉnh nhìn Lục Khải Vũ nói: “Bác cả, chuyện này đâu phải là lỗi của chị Vũ Tuệ đâu chứ, mọi người không được phê bình chị ấy! Chị Vũ Tuệ là người tốt nhất trên đời, con sẽ không để mọi người bắt nạt chị ấy đâu”
Lục Bảo Anh chỉ mới mười tuổi, trắng trắng tròn tròn, khuôn mặt trắng trẻo dễ thương như một bà cụ non đóng vai chính nghĩa khiến cho cả nhà cười rộ lên.
Lục Vũ Lý cố ý hỏi: “Bảo Anh, chị Vũ Tuệ tốt như thế nào vậy?”
Lục Bảo Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Chị Vũ Tuệ sẽ dẫn con đi mua sách vẽ, chơi trò chơi, còn mua rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Chị ấy còn chỉ con cách giấu đồ ăn vặt sao cho không bị mẹ phát hiện nữa cơ”
Thấy con nhóc đó còn định nói tiếp, Lục Vũ Tuệ hết hồn vội kéo cô bé vào lòng, bịt miệng cô bé lại: “Được rồi, Bảo Anh, em đừng có nói nữa.”
Lục Bảo Anh bây giờ mới phát hiện có gì đó không đúng, hình như bản thân trong lúc nóng vội đã nói ra những điều không nên nói rồi, thế là vội che miệng mình lại, hướng về phía bố mẹ mình vội vàng giải thích: “Con, con chưa có nói cái gì hết!”
Lục Khải Dã dùng một khuôn mặt với nụ cười từ ái nói với: “Bảo Anh à, nhưng mà bố đã nghe thấy hết rồi nha! Tốt nhất là nên lấy mấy thứ quà vặt con giấu giao ra đi đây!”
Lục Bảo Anh chu môi: “Không muốn đâu!”
Lục Khải Dã hít sâu một hơi: “Bảo Anh à, nếu như cháu muốn giống như chị Vũ Tuệ của cháu, ăn thành ra như vậy thì mai mốt không thể mặc đầm đẹp nữa rồi nha!”
Vừa nói vừa chỉ về phía Vũ Tuệ, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Vũ Tuệ nhíu mày nhìn Lục Khải Dã: “Chú hai, lời này của chú là sao vậy?”