“Cháu xin lỗi cậu ta, còn dọn nhà vệ sinh nữ một tuần á.
Dựa vào cái gì chứ?”
Tô Thu Nga tức đến nhảy dựng lên.
Người chú hiệu trưởng của cô khẽ hừ lạnh một tiếng, thuận tay cầm lên điện thoại trên bàn làm việc nói: “Nếu cháu không xin lỗi, không chấp nhận hình phạt cũng được thôi, chú sẽ gọi điện thoại cho mẹ cháu, yêu cầu bà ấy đem vứt đám búp bê barbie số lượng có hạn của cháu ném vào trạm đổ rác hết. Còn nữa, mẹ cháu sẽ làm ra điều gì nữa thì cái này chú cũng khó nói lắm!”
Ông chỉ bình thản nói vào câu đã dọa Tô Thu Nga trực tiếp lao qua, một tay ấn tay hiệu trưởng xuống nói: “Cái đó, hiểu trưởng Thường à, đừng mà, chú đừng kích động. Không phải chỉ là viết thư xin lỗi với dọn nhà vệ sinh nữ thôi sao? Mấy chuyện nhỏ này thì không cần phải thông báo với bà mẹ của cháu đâu chứ nhỉ! Cháu đồng ý, bây giờ cháu sẽ lập tức đi viết thư xin lỗi rồi đến dọn dẹp nhà vệ sinh nữ ngay đây”
Sau khi nói xong, Tiểu Bá Vương Tô Thu Nga liền xoay người chạy một mạch ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Vào cuối buổi tự học buổi sáng, cô đã viết xong sẵn bức thư xin lỗi vài trăm chữ.
Sau đó cô cản Bạch Lâm Yên ở hành lang tầng ba nói: “Này, Bạch Lâm Yên, thư xin lỗi, cho cô!”
Mặc dù trên miệng vẫn rất không tình nguyện nói nhưng cứ hễ nghĩ đến đống búp bê barbie bảo bối của mình thì Tô Thu Nga vẫn cứng rắn mà nói ra.
Bạch Lâm Yên đắc ý liếc mắt nhìn cô một cái, cố ý đề cao giọng lên hỏi lại: “Cô nói gì cơ, tôi nghe không hiểu!”
Tô Thu Nga hít sâu vào một hơi, bước lên một bước, đè éo giọng nói xuống nói: “Bạch liên hoa, tôi khuyên cậu thấy rồi thì cầm đi, đừng có mặt dày mày dạn thế, nếu như thật sự chọc giận bà cô tôi đây, vậy thì có thể sẽ không phải chỉ là một nhúm tóc đơn giản trên đầu cô đâu”
Vừa nói, cô nhét tờ thư xin lỗi vào trong tay của Bạch Lâm Yên, sau đó nghênh ngang rời đi.
Bạch Lâm Yên rất kiêu ngạo nâng bức thư trong tay lên vẫy vẫy, giả mù sa mưa nói: “Thật ra ấy mà, tôi cũng không nhất quyết phải để cô xin lỗi đâu, chúng ta đều là bạn học với nhau, đáng lẽ dĩ hòa vi quý mới đúng!”
Tô Thu Nga đã xoay người xuống lầu cũng trợn mắt, làm động tác như muốn nôn.
Vừa rồi Hàn Tương Trúc vẫn luôn đứng ở cửa phòng học nhìn toàn bộ hành động của hai người họ, chỉ sợ rằng tiểu bá vương lại kích động mà lao vào đánh Bạch Lâm Yên.
Thấy tiểu bá vương đã đi xuống lầu rồi, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo.
“Tô Thu Nga, chúng ta cùng nhau tới phòng ăn dùng cơm nhé!”
Cô ấy đi sau, gọi Tô Thu Nga.
Tô Thu Nga quay đầu, thấy cô ấy thì lùi lại một bước, khoác tay cô ấy rồi nói: “Được, được, Tương Trúc, chúng ta cùng nhau đi ăn thôi!”
Lục Vũ Tuấn đứng cách hai người không xa ở phía sau, chỉ chậm một bước như vậy mà Tương Trúc và tiểu bá vương đã cùng nhau đi ăn sáng rồi.
Trong lòng cậu có chút mất mát, Tương Trúc trở nên thân thiết với tiểu bá vương này từ lúc nào vậy?
Vì vậy, cậu lặng lẽ đi theo hai người họ.
Đến phòng ăn, nhìn thấy hai cô bé đang tíu tít bàn luận với nhau xem ăn gì, sau đó chọn xong đồ ăn lại ríu ra ríu rít tìm chỗ ngồi.