“Ài, anh không biết đâu, Cái cô Tô Thu Nga kia đúng là quá bá đạo, ra tay vô cùng dứt khoát, mạnh mẽ, lại chuẩn nữa! Đầu tóc của Bạch Lâm Yên bị cô ấy dùng một tay túm lôi qua lôi lại”
Nhớ lạnh trận đánh nhau buổi tối ngày hôm qua, đến bây giờ mà Hàn Tương Trúc vẫn còn thấy rùng mình ớn lạnh đây này!
Đại khái Lục Vũ Tuấn cũng có thể tưởng tượng ta được khung cảnh lúc đó rồi, cậu xoa xoa đầu Hàn Tương Trúc an ủi cô: “Ngoan, không phải sợ, sau này em cẩn thận duy trì khoảng cách với hai người bọn họ là được, nếu có chuyện gì hay phải chịu tủi thân gì thì em không được nhìn, nhất định phải nói với anh Vũ Tuấn đầu tiên, anh Vũ Tuấn sẽ xả giận giúp em, bảo vệ cho eml”
Lúc này, phần lớn các bạn học đều đã trở về lớp rồi, tiếng chuông báo giờ học buổi sáng đã vang lên.
Hàn Tương Trúc liếc mắt sang nhìn cậu, khế nói: “Anh Vũ Tuấn, đều là tại vì anh quá có sức hút nên mới xảy ra chuyện như thế này đấy! Nguyên nhân hai người bọn họ đánh nhau lớn đến mức này cũng là vì anh đấy còn gì nữa”
Nói xong cô liền quay người đi về phía khi lớp học của mình.
Lục Vũ Tuấn ngại ngùng sờ sờ mũi của mình, chẳng lẽ đẹp trai cũng là cái tội à?
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng trường Trường trung học Nham Hoa, lúc Tô Thu Nga bước vào thấy Bạch Lâm Yên cũng đang ở bên trong.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy cô liền tức giận chỉ ngón tay vào cô nói: “Em, em qua đây cho thầy, mau xin lỗi bạn Bạch Lâm Yên ngay!”
Tô Thu Nga vẫn bình thản chậm rãi bước tới, cô liếc mắt sang nhìn Bạch Lâm Yên một cái rồi khit mũi hừ lạnh nói: “Kẻ ác kêu oan trước, cô nghĩ rằng cô tìm đến chú tôi thì tôi sẽ phải sợ cô hay sao?”
Người chú hiệu trưởng của cô tức giận đập tay lên bàn: “Tô Thu Nga, em nói cái gì đấy! Đây là phòng làm việc của hiệu trưởng, không phải nhà em”
“Em là con gái, vô cớ đánh người đã là không đúng rồi, mau xin lỗi đi!”
lúc nói, ông lại dùng tay chỉ vào Tô Thu Nga, tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Vô cớ đánh người? Chú à, Chú dựa vào cái gì chỉ tin lời từ một phía phiến diện như thế”
Tô Thu Nga ngước khuôn mặt nhỏ lên đối diện với hiệu trưởng đang không ngừng ồn ào.
Hiệu trưởng liếc nhìn sang Bạch Lâm Yên, rồi lạnh nặng nề đập tay lên bàn: “Gọi tôi là hiệu trưởng, đây là trường học, không phải nhà của em!”
Tô Thu Nga bĩu môi lên nói: “Được thôi, hiệu trưởng Thường. Em có lời muốn nói ạ”
“Nói!”
Hiệu trưởng bị cô chọc tức đến mức ngực phập phồng thở dốc, ông ngồi xuống uống một ngụm trà.
Tô Thu Nga liếc sang Bạch Lâm Yên rồi nói: “Là cậu ta bắt nạt bạn học Hàn Tương Trúc của em trước thưa thầy. Bản thân cậu ta không cẩn thận vấp ngã ở cầu thang, Hàn Tương Trúc có lòng muốn đến đỡ cậu ta, nhưng cậu ta lại vu khống bạn ấy ở trước mặt rất nhiều bạn học khác, nói Hàn Tương Trúc đẩy cậu ta xuống dưới”
“Chú à, à không, hiệu trưởng Thường, đây là trường Trung học phổ thông. Nói thế nào thì chúng em cũng là học sinh trung học tập lĩnh hội rất nhiều tri thức, là bông hoa tương lai của đất nước, chứ không phải những thứ người tạp nham, mấy bác gái mồm miệng ngoa ngoắt, không có tố chất trong xã hội kia. Loại người này em đánh là thay trời hành đạo thôi!”
Hiệu trưởng nghi ngờ nhìn về phía Bạch Lâm Yên: “Lời em ấy nói có phải sự thật không?”
Bạch Lâm Yên ôm lấy miệng vết thương trên mặt mình, trong ánh mắt có ngấn lệ khẽ chuyển động nói: “Hiệu trưởng, lúc đó em thật sự cảm thấy có người đã đẩy em, có thể là lúc em ngã có hơi mông lung cho nên mới lầm tưởng là bạn Hàn Tương Trúc đẩy. Nhưng mà, sau đó em đã tự nhận thức bản thân mình sai rồi, buổi tối hôm đó em còn đặc biệt đến kí túc xá lớp mười một tìm cậu ấy để xin lỗi nữa. Nhưng mà ai biết được, bạn Tô Thu Nga cậu ấy chẳng phân rõ trắng đen phải trái gì cả. Vừa gặp liền đánh em rồi!”