Bên ngoài ước chừng mười mấy bồn rửa lát gạch men sứ màu trắng được xây, phân bố mười mấy ống nước. Bên trong là toa lét và buồng tắm.
Khi Hàn Tương Trúc đến, người bên trong vẫn còn rất nhiều, cô đợi một chút, mới tìm được chỗ trống. Sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, liền chuẩn bị trở về kí túc xá.
Chỉ là, lúc đi trên hành lang, cô lại đột nhiên bị người chặn lại.
“Hàn Tương Trúc, thì ra là cậu ở trong này a, làm tôi nãy giờ đi tìm cậu mãi.”
Bạch Lâm Yên ngoài mặt lộ ra nụ cười dối trá.
Hàn Tương Trúc khẽ cau mày, tràn ngập cảnh giác vô thức lùi về sau một bước.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Kí túc xá nữ sinh cấp ba ở trên lầu, Bạch Lâm Yên này cố ý từ trên lầu xuống đây tìm mình, rốt cuộc cô ta muốn làm gì cơ chứ?
Bạch Lâm Yên nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của đối phương cũng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại càng nhiệt tình tiến lên từng bước kéo lấy tay Hàn Tương Trúc.
“Tương Trúc, thực xin lỗi! Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm cậu để giải thích!”
“Giải thích?”
Hàn Tương Trúc còn tưởng rằng chính mình đang nghe lầm!
Bạch Lâm Yên khi còn học sơ trung liền ỷ vào nhan sắc xinh đẹp, học giỏi và tài năng của mình, tự cho mình là một con người cao cao tại thượng.
Hôm nay con người kiêu ngạo đó lại ở đây hướng cô xin lỗi. Mặt trời mọc ở đẳng tây rồi chăng? Hay là do sáng nay cô ta uống nhầm thuốc?
Bạch Lâm Yên chân thành gật đầu.
“Đúng vậy, Tương Trúc, ngày hôm qua ở sân thượng lầu ba, tôi đến để giải thích và xin lỗi vì đã nói xấu chuyện của cậu, bỗng lúc đó tôi có cảm giác như có ai đó đẩy tôi từ đằng sau, mà sân thượng lúc ấy cũng chỉ có mỗi hai ngừơi chúng ta, vì thế nên tôi liền nghi ngờ cậu.”
“Tôi không có đẩy cậ Hàn Tương Trúc lạnh lùng nói.
“Tôi đương nhiên biết cậu không có đẩy tôi. Bằng chứng trên điện thoại của Vũ Tuấn không phải là quá rõ ràng rồi sao?
Hôm nay tôi đến đây là muốn giải thích với cậu một chút, xin lỗi, tôi thực sự cũng không cố ý nói xấu cậu. Chúng ta nói như thế nào cũng từ Trường trung học Vĩnh Cửu đến đây, cũng có thể coi như là bạn cùng học thân thiết, dù trong hoàn cảnh nào tôi cùng không có cố ý nói xấu cậu đâu!”
Bạch Lâm Yên như trước vẫn vui vẻ cười nói.
“Một khi đã như vậy, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi. Cậu cũng không cần thiết phải xin lỗi hay giải thích gì với tôi nữa, dù gì những chuyện vặt vãnh này tôi cũng không để trong lòng.”
Hàn Tương Trúc nói xong liền xoay người trở về ký túc xá.
Cô không muốn đôi co với những người như Bạch Lâm Yên nữa.
Bạch Lâm Yên đột nhiên đưa tay ra giữ lấy cô: “Cái kia, Tương Trúc, chuyện là như thế này, Vũ Tuấn vẫn luôn vì chuyện này mà hiểu lầm tôi, cho là tôi cố ý nói xấu cậu, cậu có thể giúp tôi trước mặt cậu ấy giải thích chuyện này được không?”
Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn Hàn Tương Trúc đầy vẻ cầu xin.
Cô ta hai ngày nay đã nghĩ thông suốt một chuyện, ngay cả khi Lục Vũ Tuấn có thực sự thích Hàn Tương Trúc đi chăng nữa thì có thể làm gì cơ chứ? Với xuất thân của Hàn Tương Trúc, nhà họ Lục chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta.