“Thu Nga, năm nay em đã học năm hai rồi, không còn nhỏ nữa. Chỉ vì một chút mâu thuẫn có cần làm đến vậy không?
Anh nói cho em biết, Lục Vũ Tuấn không phải là người em có thể trêu đùa đâu, sau này tránh xa cậu ta ra một chút”
Tô Hoàng Sương hết lời khuyên nhủ em gái.
Thế nhưng, Tô Thu Nga lại cười hớn hở: “Lúc đầu tiếp cận anh ấy, thực sự em chỉ định trêu tức Bạch Lâm Yên. Nhưng mà hai ngày vừa qua em phát hiện em đã thích anh Vũ Tuấn thật rồi. Trên người anh đấy có thoang thoảng mùi đu đủ, thật là thơm”
Tô Hoàng Sương gõ một cái vào đầu Tô Thu Nga: “Từ hôm qua đến hôm nay còn chưa tới hai mươi tư tiếng, em thích có phần hơi nông cạn rồi đấy. Con người nông cạn như em nếu nhìn thấy cậu hai nhà họ Lục thì chắc bổ nhào đến mất”
“Cậu hai nhà họ Lục? Là ngôi sao trẻ Hồ Ly Huyền Sắc kia sao? Anh định đưa em đi gặp anh ấy à?”
Tô Thu Nga hai mắt bừng sáng, lại bày ra vẻ mặt của mấy cô gái fangirl hay có.
Tô Hoàng Sương tức giận véo tai cô: “Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa Tô Thu Nga, em là học sinh năm hai rồi đấy.
Đừng suốt ngày ngắm idol rồi mơ mộng nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là học hành cẩn thận đi. Anh cảnh cáo em Tô Thu Nga, nếu em còn đi tìm Lục Vũ Tuấn nữa anh sẽ bảo bố mẹ cắt tiền tiêu vặt của em”
Nói xong anh ta lại xách tai Tô Thu Nga lôi cô về lớp một của năm hai.
“Anh nói cho em biết, lân này không phải là dọa nữa đâu, anh nói được làm được”
Tô Hoàng Sương bỏ tay ra, chỉ thẳng †ay vào mũi cô mà cảnh cáo.
Tô Thu Nga từ bé đến lớn chưa từng nhìn thấy thái độ của anh hai như vậy bao giờ. Cô lại lộ ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt rưng rưng lệ.
“Không gặp thì không gặp nữa, anh việc gì phải hung dữ vậy chứ?”
Vừa nói cô vừa xoa xoa cái tai vẫn còn đang đau, sau đó lại ôm bụng nói: “Em đói rồi, em đi ăn cơm tối đã nhé”
Tô Hoàng Sương thấy em gái như vậy chỉ đành thở dài, xua tay nói: “Coi như anh thua em. Đi thôi, đi ăn cơm”
Tô Thu Nga nghe thấy vậy lập tức cười tươi, chạy tới khoác tay anh ta nói: “Vẫn là anh trai tốt với em nhất”
Nhưng hai người vừa quay lưng rời đi, thì lại chạm mặt với Bạch Lâm Yên.
Bạch Lâm Yên cười như không cười nhìn bọn họ: “Tô Hoàng Sương, anh khuyên nhủ em gái như vậy là đúng rồi đấy.
Làm người phải nên biết thân biết phận, con người Lục Vũ Tuấn không phải con chó con mèo nào cũng lại gần được đâu, đừng để đến lúc lại thành trò cười. Dù sao thì cậu của hai người cũng là hiệu trưởng Trường trung học Nham Hoa, sao không suy nghĩ tới thể diện của hiệu trưởng chứ”
Bạch Lâm Yên cười một cách kỳ quái.
Cái biệt danh Tiểu Bá Vương của Tô Thu Nga không phải không dưng mà có, cô nghe thấy vậy liền xắn tay lên định cho cô ta một trận. Nhưng lại bị Tô Hoàng Sương giữ lại.
“Thu Nga, em định làm gì vậy?”
“Anh đừng giữ em, hôm nay em nhất định phải xé nát cái bản mặt bạch liên hoa cao cấp của cô ta. Bạch Lâm Yên, cô nghĩ cô là ai hả? Chẳng qua có chút nhan sắc, không thì sao có thể viết được mấy bài văn kệch cỡm lừa người, sao được làm MC cho vũ hội trường chứ? Cô vẫn không nhận ra bản thân chả làm được gì sao?”
“Tôi nói cho cô biết, Tô Thu Nga tôi không thèm tranh giành với cô. Tôi mà trang điểm một chút là hơn đứt cô rồi.