Hàn Tương Trúc nghiêng đầu, tìm một lý do tự cho là tuyệt vời.
Lục Vũ Tuấn nghiêng người, thì thầm vào tai cô ấy: “Miễn là em mua cho anh, anh đều thích ăn”
Trên người cậu ấm áp mang theo mùi đu đủ nhàn nhạt thổi lên cổ cô ấy, giống như một dòng điện trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Hàn Tương Trúc, lỗ tai cô, hai má đều có chút đỏ lên, nóng rực.
“Được rồi, em đã nhớ, ngày mai em sẽ mua nó cho anh”
Cô đẩy cậu ta ra với một khuôn mặt bối rối.
Lục Vũ Tuấn cố ý trêu chọc cô: “Tương Trúc, sao mặt em lại đỏ như thế?”
Hàn Tương Trúc tức giận vặn một chút trên mu bàn tay của mình: “Anh Vũ Tuấn, anh, anh quá đáng”
Hai người đánh nhau vài cái, sau đó mới bắt đầu giảng đề toán!
Một bóng người đột nhiên lao tới, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh Hàn Tương Trúc: “Uông Liên nói, các cậu ở đây học toán, lúc đầu tớ còn chưa tin, không ngờ là thật”
Ngang nhiên cắt ngang việc học hành của hai người họ, Tô Thu Nga không hề cảm thấy có lỗi, bởi lẽ cây ngay không sợ chết đứng.
Lục Vũ Tuấn cau mày: “Tô Thu Nga, cô đến đây làm gì?”
Giọng của cậu lạnh như băng, cả người toát ra thái độ không hề hoan nghênh.
Tô Thu Nga không hề cảm nhận được sự không chào đón của đối phương, lấy ra quyển vở toán học nói: “Em đương nhiên là tới học thêm toán rồi. Anh Vũ Tuấn, em nghe nói cả tối qua anh đã dạy thêm cho Uông Liên rồi. Mối quan hệ của chúng ta so với Uông Liên tốt hơn nhiều, anh không thể từ chối em đâu đấy”
Hàn Tương Trúc cảm thấy thật bái phục nghị lực và da mặt của tiểu bá vương Tô Thu Nga này rồi.
Nếu đổi lại là mình, thấy người khác tỏ rõ thái độ không hoan nghênh như vậy thì đã sớm cầm sách vở chạy mất rồi.
Lục Vũ Tuấn thấy Hàn Tương Trúc lộ ra vẻ không biết nên nói gì, cậu liền rút điện thoại ra gọi cho Tô Hoàng Sương, bảo cậu ta mau tới lôi cô em gái thần kinh này về.
Nhưng cậu vừa định ấn gọi thì mới nhớ ra, cả nhóm này hình như chỉ có mình cậu được đặc cách dùng điện thoại.
Cậu đành từ bỏ cách gọi điện, kéo Hàn Tương Trúc đứng dậy: “Tương Trúc, chúng ta đi thôi.”
“A..”
Hàn Tương Trúc vội vàng thu dọn sách vở lại, có chút thông cảm nhìn Tô Thu Nga.
“Chúng ta cứ thế đi sao? Như này có vẻ không đúng lắm”
“Chẳng có gì là không đúng cả. Chúng ta tìm một chỗ khác tiếp tục học thôi”
Nói rồi cậu cầm lấy đống sách vở trong tay Hàn Tương Trúc, kéo cô bước nhanh rời khỏi phòng tự học.
Hàn Tương Trúc vốn nghĩ Tô Thu Nga nhất định sẽ rất buồn, nhưng không ngờ cô ấy lại cầm sách vở đuổi theo hai người họ.
“Anh Vũ Tuấn, hai người đi đâu vậy, đợi em với”
Trời ạ, có cô gái mặt da mặt dày như vậy sao, nhận thức của Hàn Tương Trúc đã bị Tô Thu Nga làm cho thay đổi.
Lục Vũ Tuấn kéo cô chạy tới sân bóng. Sân bóng của Trường trung học Nham Hoa dài hơn bốn trăm mét, vô cùng rộng lớn.
Dưới ánh hoàng hôn, Tô Hoàng Sương đang cùng một nhóm nam sinh chơi bóng rổ ở ngoài sân bóng.
Lục Vũ Tuấn thấy vậy bước nhanh tới, thân hình cao lớn nhảy vào sân, trực tiếp vươn tay cướp lấy quả bóng đang bay tới trước mắt Tô Hoàng Sương, sau đó ngắm về hướng rổ tung bóng, quả bóng bay qua đầu tất cả mọi người, rơi vào rổ một cách hoàn hảo.
Cú ném ba điểm được thực hiện vô cùng trơn tru.