Hàn Tương Trúc có chút không vui đẩy tay cậu ra: “Vũ Tuấn, bây giờ em không phải là cô gái bé nhỏ, anh cũng không cần phải luôn luôn xoa tóc em như thế, tóc sẽ bị rối loạn”
Nhìn cô ấy khẽ bĩu môi muốn tức giận, Lục Vũ Tuấn nhịn không được cười khẽ lên tiếng.
Tương Trúc của cậu, thật là rất đáng yêu!
Chẳng bao lâu cây kẹo đã được bóc vỏ.
“Anh xem em đã lột vỏ, anh hãy ăn nó đi!”
Hàn Tương Trúc đưa kẹo qua.
Trong ánh mắt Thâm Thúy như bầu trời đêm mùa đông hơi lộ ra một nụ cười, sau đó, cậu đột nhiên đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của Hàn Tương Trúc, hơi nghiêng người về phía trước, dùng miệng ngậm lấy viên kẹo cao su có mùi cam ngọt.
Tay Hàn Tương Trúc rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp của cậu, đôi môi mềm mại như bông truyền đến xúc giác, một cảm giác nói không nên lời, giống như dòng điện, từ trên tay cô ấy, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Cô ấy cảm thấy khuôn mặt của mình bắt đầu nóng lên một lần nữa, và trái tim của cô ấy cũng đang tăng tốc.
Có phải hành động như vậy có chút quá thân mật hay không?
Hàn Tương Trúc nhanh chóng dùng sức rút tay về, cúi đầu, hít sâu, điều chỉnh tâm tình của mình.
Cô ấy có chuyện gì vậy? Sao lại suy nghĩ về những điều đó!
Anh Vũ Tuấn vẫn coi cô ấy là em gái ruột, khi còn bé, bọn họ ở bên nhau cũng thường xuyên đùa giỡn như vậy.
Một lần, khi xem TV ở nhà, cô ấy cũng cho anh trai ăn bỏng ngôi!
Nếu như tính toán cẩn thận, không chỉ là bỏng ngô, còn có trái cây đã cắt sẵn, từ nhỏ đến lớn, Vũ Tuấn kéo tay cô ăn như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Tại sao cô ấy lại lo lắng như thế chứ? Nếu để cho anh Vũ Tuấn phát hiện ra, nói không chừng sẽ cười nhạo cô ấy đang giả bột Thiếu nữ đối diện tuy rằng cúi đầu, nhưng Lục Vũ Tuấn vẫn thấy rõ trên mặt cô ấy lúc nào cũng thẹn thùng, lúc thì biểu tình ảo não.
Cậu cũng chắc chắn biết rằng Tương Trúc của mình có chút nhút nhát.
Thế nhưng cậu không có khả năng rõ tâm tư của cô ấy, trong miệng ngậm kẹo ngọt, nghiêng đầu, dùng tay nâng má, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ấy.
Hương vị chua ngọt theo đầu lưỡi của cậu, hướng sâu trong nội tâm lan tràn ra.
Hạnh phúc hóa ra rất đơn giản!
Sau khi Hàn Tương Trúc điều chỉnh tâm tình thật tốt, ngẩng đầu lên, đã thấy được tư thế lười biếng nhưng động lòng người của cậu.
Trái tim cô nhảy vọt một lần nữa: “Điều đó, anh Vũ Tuấn, kẹo mút có ngon không? Ngọt à?”
Cô nhìn cậu và cẩn thận hỏi.
Lục Vũ Tuấn gật đầu: “Ừm, cũng không tệ lắm, rất ngọt!
Tuy nhiên…
Nói đến đây, cậu đột nhiên ngồi thẳng người, nghiêng người về phía trước, ánh mắt thâm thúy như một đầm sâu nhìn chăm chằm Hàn Tương Trúc: “Tuy nhiên nếu em muốn dùng kẹo này để cảm ơn việc anh giúp em học toán, như vậy cũng chưa đủ!”
Khoảng cách giữa hai người lúc này cách nhau rất gần, đầu mũi cách nhau không tới ba phân, Hàn Tương Trúc có thể ngửi thấy rõ ràng mùi cam ngọt trong miệng cậu.