Cô ấy vừa dứt lời, nhà ăn đột nhiên sôi trào, có người thậm chí nhịn không được hét lên.
“Nhìn kìa? Cậu ba nhà họ Lục thần đồng kia tới rồi! Đẹp trai quá!”
“Đúng vậy, rất có khí chất! Thật là có bộ dáng học giỏi!”
“Đúng đó, hiền lành và thanh lịch, khiêm tốn và lịch sự!
Cậu thấy đấy, cậu ấy đã chủ động tham già vào xếp hàng lấy bữa trưa và từ chối những cô gái đến gần để xếp hàng cùng!”
“Ồ, phải. Rốt cuộc là người đến từ gia đình giàu có, có bộ dáng giáo dục tốt”
Tiếng kêu kinh hoàng của các cô gái trong phòng ăn, tiếng khen ngợi, liên tiếp vàng lên.
Hàn Tương Trúc ngẩng đầu, từ xa liếc một cái liền nhìn thấy Lục Vũ Tuấn như hạc trong đàn gà.
Trong nhiều năm, cô ấy đã không nhìn thấy cậu một cách trực tiếp!
Không nghĩ tới cậu lại cao như vậy, ước chừng một mét tám. Còn đeo kính bạc, cả người hiển lộ khí chất hơn, càng nho nhã hơn.
Lúc này cậu vừa đúng lúc chuẩn bị lấy đồ ăn, nhìn quanh nhà ăn, giống như đang tìm chỗ trống.
“Cậu bạn, hãy đến, ngồi đây, tôi có chỗ trống ở đây”
“Bạn học, tôi cũng là học sinh của lớp ba mươi, đến đây, ngồi ở đây!”
Nhiều người chỉ vào vị trí bên cạnh và mời cậu đến.
Tuy nhiên, Lục Vũ Tuấn vẫn tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời mời của họ.
Bạch Lâm Yên ngồi cách đám Hàn Tương Trúc không xa, nhìn thấy Lục Vũ Tuấn thẳng tắp bưng đĩa cơm đi về phía cô †a, trái tim lại nhịn không được đập thình thịch nhảy dựng lên.
Xem ra cảm giác của cô ta là đúng, Lục Vũ Tuấn chuyển trường ở thời kỳ mấu chốt như năm thứ ba, chính là vì cô ta.
Nên muốn đi học cùng một trường đại học với cô ta nữa!
Tim cô ta đập mạnh, đôi mắt như nước, dịu dàng nhìn Lục Vũ Tuấn, chờ cậu đi tới trước mặt mình ngồi xuống, sau đó để cho những ánh mắt khiếp sợ của cả nhà ăn trong Nham Hoa!
Thế nhưng, lúc Lục Vũ Tuấn đi tới bên cạnh Bạch Ức Chi, lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt của cậu cười như không cười rơi vào trên người Hàn Tương Trúc, sau đó lại nói với Bạch Ức Chi: “Ức Chi, ngồi xuống bên cạnh một chút, nhường chỗ cho tôi.”
Đối với việc cậu đột nhiên muốn ngồi bên cạnh mình, Bạch Ức Chỉ có chút kinh ngạc, thế nhưng vẫn nghe lời di chuyển sang bên cạnh.
Cô ấy không sợ những cô gái si mê kial “Lục Vũ Tuấn, không phải cậu nên đi sang ngồi bên kia sao?”
Bạch Ức Chi dùng cằm chỉ về phía Bạch Lâm Yên cách đó không xa.
Lục Vũ Tuấn nghi hoặc nhìn sang bên kia một cái, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Lâm Yên có chút ghen †ị cùng phẫn nộ.
Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn lại Bạch Ức Chỉ: “Cô gái kia thoạt nhìn rất không tốt, rất hung dữ, tại sao tôi phải đến ngồi đó!”
Sau khi nói xong, ánh mắt của cậu rơi vào trên người Hàn Tương Trúc, lông mày tràn ra một nụ cười dịu dàng: “Tương Trúc, đã lâu không gặp!”
Hàn Tương Trúc trưng ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu, đối với hành vi kỳ quái như vậy của cậu thì cô ấy cũng cảm thấy không thể lý giải được.
“Anh không phải vì Bạch Lâm Yên mới chuyển vào trong Nham Hoa sao? Tại sao không đi qua ngồi bên cạnh Bạch Lâm Yên”
Cô ấy vừa mới chú ý tới, bắt đầu từ khi Lục Vũ Tuấn đi về phía này, Bạch Lâm Yên đã cố ý đuổi bạn tốt bên cạnh, dành chỗ trống, giống như con công xinh đẹp vậy. Thể hiện phong cách đẹp nhất của mình, chờ đợi cho Lục Vũ Tuấn đi qua!