Tại sao trong ánh mắt của cô nhóc này, mười lăm tuổi như cậu lại giống như một ông chú hai mươi tám tuổi, cậu có già như vậy không?
Cô bé vẫn nhìn cậu, nếu không phải vì dị ứng nên mắt sưng lên, cô bé rất muốn nháy mắt với đối phương, sau đó nói cho cậu biết, trong mắt cô bé, bộ dáng này của cậu, nói hai mươi tám đã là cho cậu mặt mũi rồi, cô bé vốn còn muốn nói ba mươi lăm!
“Chú ơi, thung lũng này tôi thường đến một mình từ lúc năm tuổi. Nơi này tôi không thể quen thuộc hơn từng lá cây ngọn cỏ. Coi như là anh trai tôi, bọn họ muốn đi theo, còn phải xem tâm tình của tôi đó!”
Cô bé rất long trọng và nghiêm túc nói.
“Ôi”
Lục Minh Húc trưng ra vẻ mặt khinh thường, cao giọng lên: “Nói như vậy, tuổi còn nhỏ như em lại rất có bản lĩnh?”
Cô bé giống như không nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của cậu, bản thân vẫn kiêu ngạo: ”Đó là tất nhiên!”
“Anh lớn như vậy mà cũng chưa bao giờ thấy một cô bé có làn da dày như em!”
Nếu đối phương không hiểu được sự trào phúng của cậu, Lục Minh Húc cũng đơn giản châm chọc đối phương.
Lúc này, trước mặt họ đã xuất hiện một dòng suối trong suốt, cô bé không để ý đến câu, vẻ mặt hưng phấn vọt tới, trực tiếp dọn một tảng đá bên dòng suối, sau đó, vươn tay, bắt được một con cua từ bên trong đang ngó đầu.
“Tôi biết bạn đang trốn ở đây! Bắt lại và làm bạn thành nước sốt cua trong một thời gian ngắn”
Cô bé không thể nhìn thấy biểu hiện của mình mà đỏ mặt, nhưng cô bé cũng biết bản thân rất hạnh phúc khi nghe giọng nói của mình.
Cô bé giống như quên đi sự tồn tại của Lục Minh Húc, nhanh chóng cởi giày ra, xắn chân quân lên, lộ ra bắp chân trắng nõn như sen, vui vẻ bắt đầu bắt cua ở trong nước.
Lục Minh Húc không biết đường ra ngoài, đành phải ngồi trên một tảng đá bên cạnh chờ cô bé.
Cô bé đã quen thuộc với dòng suối này và bắt được mấy con cua trong chốc lát.
Mỗi khi cô bé nắm bắt một con, cô gái nhỏ sẽ mỉm cười vui Vẻ.
Lục Minh Húc nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô bé, nghe tiếng cười tràn ngập sức sống của cô, tâm tình cũng tốt lên.
Chắc một điều, trẻ em là ngây thơ nhất.
Không, cậu cũng có chút tò mò về ngoại hình thực sự của cô bé. Theo thực tế mà nói, cô bé có giọng nói dễ nghe như vậy không nên có bộ mặt quá tệ.
Chỉ là, cậu nhìn một lát, lại có chút không thể chờ được, cô bé này hình như càng bắt càng hăng hơn, căn bản cũng không có ý muốn đi.
Cậu nhãn nhịn và chịu đựng, cuối cùng nhịn không được, đứng dậy, đi qua, muốn thúc giục cô bé một chút.
Sau đó, cậu đã thấy một con rắn, trong dòng suối nông, bơi nhanh chóng về phía cô bé.
“Hãy cẩn thận”
Cậu không thể suy nghĩ nhiều, nhảy xuống nước và ôm cô bé lên.
Con rắn nước đã sợ hãi đến mức không may cắn vào chân cậu một phát.
Cô bé cúi đầu nhìn thấy con rắn nước đã chạy trốn, nhanh chóng nhảy xuống từ trong lòng cậu, sau đó cả người như phóng điện, trong nháy mắt con rắn nước đã bị cô bé bắt trong tay.
Sau đó, cô bé lại giống như làm một trò chơi, lấy ra một con dao găm từ phía sau, cổ tay lật lại, da rắn nhanh chóng bị cô bé lột ra gọn gàng.
“Tối nay có thịt rắn để ăn!”
Giọng nói của cô bé dễ chịu hái ra một chiếc lá to từ cây, bọc thịt rắn, cẩn thận ném vào giỏ nhỏ bên bờ.
Chân Lục Minh Húc rất đau, nội tâm rất sụp đổ.