“Vậy anh muốn như thế nào?”
Lục Minh Húc hỏi một cách bình tĩnh, nhìn chằm chằm hắn.
Lão Hổ nhổ bã kẹo cao su ra: “Đương nhiên là muốn các cậu bồi thường thiệt hại cho tôi ập đoàn nhà họ Lục không phải là rất giàu có sao? Các người bồi thường cho tôi 600 tỷ, tôi sẽ giao con nhóc đó cho các người.”
“600 tỷ? Chút tài sản đó của anh có lẽ còn chưa nổi 30 tỷ, anh cũng không tự lấy gương ra soi lại đi, với cái bản mặt của anh, mà cũng đáng 600 tỷ?”
Lục Vũ Lý tức giận nhảy ra.
Lục Minh Húc quay đầu nhìn cậu một cái “Nhị Bảo, lùi lại!”
Sau đó, cậu vẫn bình tĩnh nhìn lõa Hổ, nhưng trong mắt hiện lên một tầng lửa giận, trầm giọng nói từng chữ: “Tôi cắt đứt con đường tiền tài của anh, sau đó lại bồi thường anh. Lão Hổ, anh không phải là cho rằng người nhà họ Lục tôi và anh đều ngốc giống nhau đấy chứ!”
“Đó chỉ là một lời cảnh cáo nhỏ dành cho anh mà thôi.
Lão Hổ, hôm nay tôi nói tới đây. Nếu anh không ngoan ngoãn giao Bảo Châu ra, anh sẽ sớm trở thành một con hổ tàn phế chết dở sống dở chết dở trong nhà tù huyện Tân Dương” . truyện đam mỹ
Giọng nói trầm thấp bình thản của cậu mang đầy sự đe dọa.
Lão Hổ trừng mắt, nhìn mấy thiếu niên nhà họ Lục một cách khinh bỉ, rồi cười nói với Sói Lang bên cạnh: “Chúng mày nghe thấy gì chưa? Thằng nhóc lông còn chưa mọc hết này nói muốn biến tao thành con hổ tàn phế. Hahaha, hôm nay tao sẽ cho đám nhóc không biết trời cao đất dày là gì này nhận thức một chút cái gì mới là mãnh hổ thực sự”
Nói xong, hắn ra lệnh cho mười mấy tên thuộc hạ bên cạnh với vẻ mặt đẳng đẳng sát khí: “Đánh cho một thằng nhóc tàn phế, ông đây sẽ thưởng cho các người 35 triệu”
Những người bên cạnh bọn họ vừa nghe đến tiền, lập tức sĩ khí sục sôi, vây quanh Lục Minh Húc.
Mấy thiếu niên nhà họ Lục không chút sợ hãi.
Lục Minh Húc: “Được, hôm nay, cậu chủ này sẽ cho anh nhận thức được cái gì là võ công chân chính!”
Lục Vũ Lý: “Đã lâu không đánh nhau, hôm nay vừa hay lấy các người ra để luyện tay chân!”
Lục Vũ Tuấn: “Chúng ta từ nhỏ đã luyện võ, trong nhà có người già trẻ con mau chóng nhân cơ hội rời đi, nếu không đánh các người tàn phế rồi, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu”
Lục Vũ Tháp từ nhỏ cơ thể đã không cho phép vận động mạnh, lúc này tuy được các anh bảo vệ nhưng cũng tràn đây khí thế: “Tôi nói cho anh biết, các anh em của tôi đều là cao thủ đấy, các người thức thời thì mau đi đi, đừng đợi đến khi bị đánh rồi mới hối hận”
Lục Tấn Khang nhìn chằm chằm lão Hổ, không lên tiếng.
Lục Vũ Bách trở nên có chút không kiên nhẫn: “Đánh thì đánh, nói nhiều như vậy làm gì!”
Thuộc hạ của anh Hổ, dẫn đầu là Sói Lang, tỏ vẻ khinh thường: “Này! Tuổi thì không lớn, khẩu khí cũng không nhỏ, các anh em, lên, để đám nhóc này thưởng thức một chút cái gì mới gọi là thực lực”
Đứng ở rìa đài quan sát, lão Hổ có chút kinh ngạc nhìn tình cảnh này, liền quát hai chục tên thuộc hạ đang mai phục ở dưới bậc thêm cách đó mười mét: “Đừng trốn nữa, mau lên cho tao, đánh cho đám nhóc này tàn phế, mỗi người thưởng 60 triệu”.
Hai chục người vừa nghe xong, chưa đầy hai phút đồng hồ liền xông lên.
Lục Vũ Tuấn khi thấy nhiều người đến như vậy, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: ”Trận chiến hôm nay thật là thú vị! Nào, các ngươi đều lên hết đi, cậu chủ đây không sợ các người đâu!”
Sáu thiếu niên, và hai chục tên côn đồ nhanh chóng ẩu đả với nhau.
Anh Hổ tuy có nhiều người, nhưng không ai trong số họ đã qua huấn luyện võ thuật chính quy. Các thanh niên họ Lục đứng trước mặt được huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản không sức chiến đấu.
Nhìn thấy, mấy chục người này ngã hơn phân nửa.
Anh Hồ có chút lo lắng, vừa gãi đầu vừa quay đầu nhìn thấy một đội quân trên đường núi cách đó không xa.
Hắn giật mình, nghĩ đến thân phận của mấy thằng nhóc này.
Chẳng trách vừa rồi bọn họ tự tin như vậy, thì ra là mang theo rất nhiều người!
Lão Hổ lặng lẽ di chuyển xuống bậc thềm để nhân cơ hội chưồn mất.
Chỉ là động tác nhỏ của hắn, Lục Tấn Khang đã nhìn thấu, Lục Tấn Khang một chân đá tên côn đồ chặn trước mặt, nhanh chóng đi tới, vừa đưa tay ra liền nắm lấy cổ áo của hắn: “Bảo Châu đang ở đâu?”
Lúc này, tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào lão Hổ, tên đàn ông chết tiệt này, cậu chỉ hận có thể xẻ thịt lột da hắn.
Lão Hổ nhìn thấy phía sau cậu, Sói Lang khi nãy vừa bị đánh ngã xuống đất đã lặng lẽ đứng dậy, trên tay cầm một thanh gỗ lao về phía bên này.