“Được rồi, nếu như hai người hợp tác như vậy. Lục Minh Húc tôi cũng nói lời giữ lời, Nhị Bảo, Lục Bảo cởi dây trói cho hai người họ, đưa họ về nhà. Diệp Minh Quân sẽ đưa họ đến bệnh viện”
Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách bước tới và tháo dây trói.
“Đi thôi, hai người chúng tôi sẽ đích thân đưa các người về nhà”
Giọng điệu của Lục Vũ Lý có chút không kiên nhẫn.
Sau khi họ rời đi, Lục Vũ Tuấn nói, “Anh cả, tại sao anh lại lừa bọn họ? Đây là một sản phẩm thất bại. Chúng em căn bản không thể nghiên cứu ra thuốc giải”
Lục Minh Húc nhìn cậu, nhẹ nhàng thở dài: “Đương nhiên anh biết anh không nghiên cứu ra được thuốc giải. Mục đích của Ngũ Bảo rất rõ ràng, chính là muốn bọn họ phát điên, sau đó điên dại, cuối cùng tuyệt vọng chết đi. Giả dụ có thuốc giải, Ngũ Bảo cũng sẽ không cho em đưa cho bọn họ đâu”
Lục Vũ Tháp khó hiểu: “Vậy tại sao anh lại phải lừa bọn họ?
Lục Minh Húc nhìn Lục Tấn Khang một cái thật sâu: “Chúng ta là anh em ruột cùng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chuyện của Ngũ Bảo chính là chuyện của anh em của chúng ta. Anh đã điều tra rồi, Mã Bảo Thiên đó làm vô cùng nhiều chuyện xấu, loại người này có chết cũng chưa hết tội, còn Tôn Mỹ Dao…ây ya con bé trở thành có lẽ cũng không phải là người tốt gì, chết thì chết thôi! Anh làm như vậy để bảo vệ Ngũ Bảo!”
“Để có được thuốc giải, giữ được mạng, bọn họ mấy ngày nay nhất định là sẽ không dám nói gì, đợi đến mấy ngày sau đó bọn họ điên rồi. Mọi người sẽ chỉ nói đây có lẽ là quả báo của bọn họ vì đã hãm hại Bảo Châu, như vậy không có ai hoài nghỉ tới Ngũ Bảo, nhà họ Lục chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà bị đối thủ cạnh tranh hãm hại”.
Nói xong, cậu nhìn Lục Tấn Khang, lời nói thấm thía: “Nhưng, Ngũ Bảo, anh cả hy vọng em hiểu. Mỗi một sinh mạng đều đáng được trân trọng, hi vọng em sau này làm chuyện gì đừng quá bốc đồng cố chấp như vậy. Chúng ta phải học cách dùng pháp luật làm vũ khí để trả thù cho bản thân, lấy lại công bằng”
Lục Tấn Khang sau khi nghe những gì anh trai mình nói liền cúi đầu im lặng Anh cả nói đúng, vừa rồi cậu thật sự quá bốc đồng, không suy nghĩ tới nhà họ Lục và anh em.
Tuy nhiên, cậu không hối hận, ngay cả khi phải ngồi tù vì điều này, cậu cũng không hối hận.
Bọn họ đã hủy hoại Bảo Châu, và Lục Tấn Khang muốn họ phải trả giá!
Chỉ với hình phạt nhốt mấy năm, quá nhẹ.
Bảo Châu, Bảo Châu của cậu, cô bé mười một tuổi với cười lên đôi mắt long lanh.
Nghĩ tới Bảo Châu và anh Hổ đã biến mất cùng một lúc mấy ngày như vậy, một cơn đau đớn ray rứt từ trái tim của Lục Tấn Khang lan đến tứ của cậu.
Cậu cảm thấy rằng bản thân gần như không thể thở được nữa, một cái gì đó trong đầu cậu gần như muốn thoát khỏi sự giam hãm. Đau đầu khủng khiếp!
Lục Vũ Tuấn phát hiện sự khác thường của cậu: “Ngũ Bảo, em sao vậy? Sao sắc mặt của e, lại xấu như vậy?”
Khi cậu nói điều này, Lục Minh Húc và Lục Vũ Tuấn cũng phát hiện ra sự bất thường của cậu ấy.
“Đầu em đau quá!’’ Lục Tấn Khang đau đớn xoa xoa thái dương.
“Có thể là không khí trong tầng hầm không lưu thông, ngột ngạt quá, lên tầng đi!”Lục Minh Húc đỡ cánh tay Lục Tấn Khang, mấy người nhanh chóng đi đến phòng ở tầng tám.
“Ngũ Bảo, em nghỉ ngơi một lát đi!”Mọi người đỡ Lục Vũ Tuấn lên giường, để cậu nằm xuống.
Lúc này, Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách đã quay trở lại.
“Sao rồi? Bọn họ có nói linh tinh không? Biểu hiện của Diệp Minh Quân là gì?”Lục Minh Húc hỏi.
Lục Vũ Lý rửa ta, uống một ngụm trà rồi mới nói: ‘Con người ấy, đều muốn được sống. Bọn họ không dám nói gì cả.