“Em Mỹ Dao, sao em lại bất cẩn như vậy! Ngã có đau không?”
Lục Vũ Lý giả bộ nói.
Cậu tương lai sẽ trở thành một ảnh đế, lần này coi như cơ hội để cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình. Cậu tự an ủi mình như vậy.
Một tiếng gọi em Mỹ Daơ’ dịu dàng của Lục Vũ Lý, Tôn Mỹ Dao được gọi trong lòng lập tức nở gan nở ruột, vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh Vũ Lý, người ta là nhìn thấy anh quá vui mừng!”
Con bé cố tình kéo dài cổ họng mình. Con bé cho rằng, chỉ cần Bảo Châu không có ở đây, con trai nhà họ Lục chắc chắn sẽ nhìn con bé với ánh mắt khác, đối xử thân thiện với con bé như đối với Bảo Châu.
Nhìn Tôn Mỹ Dao thế này, Lục Vũ Tuấn hiển nhiên cảm thấy trên người nổi da gà.
Cậu chống lại cơn buồn nôn và nói với một nụ cười: ”Em Mỹ Dao, Bảo Châu mất tích, và các anh trai của anh đều tới đây, bọn họ lúc này đang muốn tìm em đấy, chúng ta mau chóng chốn đi, nếu như em bị bộn họ tìm được rồi, với tính khí của Tấn Khang, cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho em”
Vừa nói, cậu vừa giơ tay đeo găng tay dùng một lần, trực tiếp nắm lấy tay Tôn Mỹ Dao: “Đi, anh Vũ Lý sẽ đưaem đến một nơi không ai có thể tìm được”
Đây là lần đầu tiên Lục Vũ Lý chủ động nắm tay Tôn Mỹ Dao, Tôn Mỹ Dao đã quá phấn khích đến mức không thể phân biệt được phương hướng, thậm chí con bé còn không để ý rằng Lục Vũ Lý đang đeo găng tay dùng một lần trên tay.
Chỉ ngây ngốc nhìn Lục Vũ Lý, để cậu kéo mình đến tầng hầm mờ mịt của khách sạn nhà họ Lục.
Cho đến khi đến tận cửa tầng hầm, khi Tôn Mỹ Dao đột nhiên cảm thấy ánh sáng mờ đi, con bé mới chợt tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Anh Vũ Lý, đây là đâu?”
Lục Vũ Lý khóe miệng nhếch lên một nụ cười có tính toán, cậu trực tiếp mở cửa đẩy con bé vào, lúc này giọng nói của cậu trở nên vô cùng lạnh lùng: “Cô đi vào không phải là sẽ biết sao?”
Sau khi Tôn Mỹ Dao bị đẩy vào, cả người đang kinh ngạc còn chưa phản ứng lại, đã bị Lục Vũ Bách thuần thục trói lại.
“Anh, các anh, anh… “Qua ánh đèn không mấy sáng sủa, Tôn Mỹ Dao nhìn thấy mấy người con trai nhà họ Lục, cả người lập tức bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Lục Vũ Lý đóng cửa lại, tháo găng tay dùng một lần trên tay, nhìn Tôn Mỹ Dao một cái, sau đó nhìn về phía Lục Tấn Khang ”Ngũ Bảo, em nhớ lấy, lần này em nợ anh một ân tình!”
Lục Vũ Lý đôi mắt băng giá nhìn chằm chằm Tôn Mỹ Dao đang bị trói chặt: “Lục Bảo, đi lấy điện thoại di động của cô ta ra đi”
Lục Vũ Bách nhanh chóng tìm thấy điện thoại di động trong túi của Tôn Mỹ Dao và đưa nó cho Lục Tấn Khang.
Sau khi Lục Tấn Khang cầm điện thoại, trực tiếp đưa cho Lục Minh Húc: “Anh hai, làm phiền anh xóa sạch sẽ toàn bộ cuộc đối thoại khi nấy của cô ta và anh hai, đừng để lại dấu vết”
Sau đó, cậu đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Mỹ Dao, lúc này, đôi mắt đen nhánh của cậu giống như một con quỷ đến từ địa ngục.
Lục Tấn Khang còn chưa lên tiếng, Tôn Mỹ Dao đã bị tử khí trên người cậu làm cho tê liệt ngồi trên đất: “Anh, các anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy con bé ngồi sụp trên mặt đất, Lục Vũ Lý chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó lấy từ trong tay ra một con dao găm gấp được, từ từ mở ra trước mặt Tôn Mỹ Dao.
“Nói, Bảo Châu rốt cuộc đang ở đâu?”Giọng nói của cậu giống như một con dao găm sắc bén lãnh đạm, trực tiếp xuyên qua cơ thể Tôn Mỹ Dao.
Tôn Mỹ Dao trong lòng rùng mình một cái, nhưng con bé vẫn đang cố gắng ngụy biện: “Tôi, tôi không biết!”
Chỉ là con bé chưa kịp dứt lời, con dao găm trong tay Lục Vũ Lý đã đâm vào mu bàn tay của con bé.