Qua một hồi lâu, Lục Vũ Lý đột nhiên vung tay lên, sắc mặt đã trở lại bình tĩnh, cơ trí như thường ngày: “Anh cả, hiện tại tình hình thế nào, bên cảnh sát có tiến triển gì không?”
Cậu không thể hoảng loạn, không thể rối trí, cậu phải bình tĩnh, Bảo Châu còn đang đợi cậu đến cứu!
Đối với Bảo Châu, cậu phải bình tĩnh và tìm ra manh mối càng sớm càng tốt.
Lục Minh Húc nhìn lên ipad mang theo bên mình: “Hôm qua cảnh sát đã bắt Tôn Mỹ Dao và Mã Bảo Thiên đi. Sau hai ngày thẩm vấn, cho rằng chuyện này không liên quan gì đến họ nên đã được thả”
“Không liên quan? Làm sao lại có thể không liên quan?
Camera cho thấy rõ ràng rằng họ bước vào với Bảo Châu, nhưng cuối cùng chỉ có hai người họ bước ra. Chuyện này đến thằng ngốc cũng nhìn ra được, chắc chắn có liên quan đến bọn họ!”Lục Vũ Lý cảm thán.
Không chỉ có cậu mà những người con trai còn lại trong nhà họ Lục cũng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ cảnh sát thị trấn Tân Dương não đều bị úng nước rồi sao?
Lục Minh Húc kiên nhẫn giải thích với các em: “Cảnh sát thẩm vấn riêng hai người họ. Lời thú tội gân như giống nhau.
Không có sơ hở. Tất cả đều khớp nhau “.
“Họ nói rằng bố của Bảo Châu, Diệp Minh Quân, vào ngày hôm đó ở quán karaoke Vua Ca Hát uống rượu say với bạn,à Mã Bảo Thiên sợ rằng em gái Mã Tư Khiết sẽ tức giận, sau đó anh ta đã mang theo hai đứa cháu gái nhỏ của mình rới, chuẩn bị kéo Diệp Minh Quân về. Nhưng Bảo Châu sau khi bước vào, do mang dép nên đã vô tình giãm phải mảnh kính trên đất và bị thương ở lòng bàn chân. Máu chảy rất nhiều”
“Sau đó hai người ra ngoài giúp em ấy mua gạc để băng bó và thuốc để cầm máu”
Nghe những lời này của Lục Minh Húc, lông mày của Lục Vũ Tuấn cay lại: “Mấy thứ này cần hai người mua sao? Bảo.
Châu bị thương lẽ nào không cần người bên cạnh sao? Câu này căn bản nói không hợp lý! Cảnh sát có thể dễ đàng tin tưởng như vậy sao?”
“Mã Bảo Thiên nói rằng Tôn Mỹ Dao sợ máu, suýt ngất xỉu bên trong. Anh ta không còn cách nào khác là để Bảo Châu ở đó một mình. Sau đó, khi anh ta quay lại, Bảo Châu đã biến mất “. Lục Minh Húc đem tình tiết tìm thấy được nói lại một lượt.
“Tại sao không có camera ở quán karaoke? Quán Vua Ca Hát nói thế nào cũng là quán karaoke lớn nhất huyện Tân Dương, mấy nơi như thế này, ít nhất cũng phải có camera ở hành lang”
Lục Vũ Bách cũng đưa ra nghỉ vấn của mình.
“Lời giải thích mà cảnh sát đưa ra là đoạn video của camera bị hỏng. Tuy nhiên, anh vừa kiểm tra thì thấy thiết bị giám sát ngày hôm đó không hề bị hỏng, nó đã bị người khác cố tình tắt đi “, Lục Minh Húc nói.
“Cảnh sát không tìm thấy cái này sao?”Lục Vũ Tháp cau mày khó hiểu hỏi.
Lục Tấn Khang hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ có lẽ đã sớm bị anh Hổ mua chuộc rồi. Cho dù có chú ý tới chỉ tiết này, bọn họ cũng sẽ không công bố ra ngoài đâu”
Khoảng năm giờ chiều, sáu chàng trai nhà họ Lục đã xuất hiện trước cửa khách sạn nghỉ dưỡng nhà họ Lục.
Họ để tài xế ở lại đây, có thể chờ lệnh bất kỳ lúc nào.