Sau đó Tôn Mỹ Dao mới nhìn thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi trong phòng, người đàn ông này đeo kính gọng đen, hơi mập và hói. Đó là ông chủ lớn tên là anh Hổ mà Mã Bảo Thiên đưa đến lần này.
Anh Hổ lúc này đang nhìn Tôn Mỹ Dao một cách thèm thưồng qua cặp kính gọng đen. Ánh mắt hắn giống như rắn nhìn thấy con mồi, lộ ra vẻ hưng phấn cùng háo sắc, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Tôn Mỹ Dao đứng lên: “Chú, Lego đâu rồi, chúng ta bây giờ đi chơi đi!”
Ánh mắt của anh Hồ đã quá rõ ràng, dù sao Tôn Mỹ Dao cũng là cháu gái của Mã Bảo Thiên, vì vậy Mã Bảo Thiên vội nói: “Ở chỗ mẹ của cháu, cháu mau đi chơi đi, chú ở đây bàn chuyện làm ăn!”
Sau khi nghe Mã Bảo Thiên nói, Tôn Mỹ Dao nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa, con bé nghe thấy người đàn ông phía sau nói với chú Mã Bảo Thiên: “Cháu gái của cậu khá lắm, tôi rất có hứng thú.”
Tôn Mỹ Dao sửng sốt, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ý người đó là gì? Lúc này con bé chỉ mới mười hai tuổi, trái tim con bé đập loạn xạ vì căng thẳng!
Lúc này, em trai con bé là Diệp Hoàng Vũ đi tới, cầm theo hai hộp Lego: “Chị, đi, vào phòng em chơi đi. Chú lần này thật là hào phóng, loại Lego này giá ít nhất cũng phải hơn một triệu một hộp!”
Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Diệp Hoàng Vũ rơi xuống, Bảo Châu từ ngoài bước vào, trên tay cô bé cầm một chiếc hộp rất to chứa đầy Lego.
“Wow! Đây, đây, đây là mô hình hàng không vũ trụ em vẫn hằng mong muốn. Nhưng nó rất đắt tiền, phải gần 15 triệu! Chị hai, cái này là chị mua sao? Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Diệp Hoàng Vũ nhét hộp Lego trên tay vào tay Tôn Mỹ Dao, hưng phấn chạy tới chỗ Bảo Châu.
Quan hệ của Bảo Châu với em trai ngày thường khá tốt, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của em trai, cô bé bật cười: “Người khác tặng, Hoàng Vũ, mau giúp chị mở cửa đi. Chúng †a vào phòng cùng chơi có được không?”
“Được chứ, được chứ, chị hai, em yêu chị lắm! Chị thật sự quá tốt rồi”Khi cậu bé bảy tuổi vừa nghe thấy chị hai có những khối Lego quý giá như vậy lại còn bằng lòng chơi với mình, vô cùng hạnh phúc chạy đến giúp Bảo Châu mở cửa phòng.
Nhìn thấy em trai không quan tâm tới mình, Tôn Mỹ Dao nghiến răng nghiến lợi.
Bảo Châu, La Trại Câu có mày, thì không có tao! Mày có cái gì tốt chứ, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích, đều vây quanh mày!
Con bé nhìn Bảo Châu với ánh mắt đây căm ghét.
Các thiếu niên của nhà họ Lục lần này tới La Trại Câu ở hai ngày đã trở về.
Bởi vì bọn chúng tự mình đến, ba người lớn tuổi trong gia đình gần như một ngày gọi mười cuộc điện thoại để hỏi tình hình, quả thực là càm ràm đến nỗi khiến người ta không chịu nổi, thậm chí còn không có tâm trạng lên núi bắt chim, chỉ có thể tức giận quay về.
Vì nếu còn không quay về, ông bà nội chúng chắc sẽ giết tới đây mất.
Vào buổi chiều hôm chúng trở về, Bảo Châu đặc biệt đến để tiễn.
“Anh Tấn Khang, cái này cho anh!”Bảo Châu lấy ra một chiếc vòng tay làm bằng sợi dây màu đỏ, trên đó có suôn một hạt hồ đào được trạm trổ tỉnh xảo.
“Anh Tấn Khang, cái này là em tự tay làm. Mọi người trong làng nói rằng đeo cái này có thể trừ tà”Nói xong, Bảo Châu kéo tay Tấn Khang, cũng không quan tâm cậu có đồng ý hay không, liền trực tiếp đeo chiếc vòng tay màu đỏ vào cổ tay của bàn tay phải của cậu.
Lục Tấn Khang nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như bầu trời đêm mùa đông của cô bé, hơi nhướng mày, nhìn xuống cổ tay của mình, tán dương: “Thật đẹp, sao anh lại nhìn không ra, Bảo Châu còn là một cô bé thông minh khéo tay như vậy”