Chín đứa trẻ nhà họ Lục lần lượt theo tứ tự từ bên trong đi ra, ba cô gái nhỏ vươn eo, trực tiếp đi tới trước mặt Bảo Châu: “Em Bảo Châu, đã lâu không gặp, em lại cao hơn rồi.”
Bảo Châu 11 tuổi đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, cô bé cười ngượng ngùng: “Vậy sao? Nếu như em có thể cao như các chị thì thật là tốt”
Bởi vì Lục Tấn Khang, mấy năm nay, mấy đứa trẻ nhà họ Lục có quan hệ rất tốt với Bảo Châu.
Vũ Tuệ đưa tay sờ sờ đầu cô bé, lộ ra dáng vẻ của một người chị lớn: “Bảo Châu, em mới bao nhiêu tuổi chứ, yên tâm, sau này em nhất định sẽ cao như các chị”
Mộc Lam cũng nói tiếp: “Đúng vậy, có khi còn cao hơn các chị!”
Tư Nhã nắm tay cô bé, nói nhỏ: “Đừng nản lòng!”
Nhìn thấy bọn họ vừa gặp mặt líu rúi, Lục Vũ Lý sờ sờ trên trán đầy mồ hôi: “Anh nói này mấy người đẹp. Tuy rằng đây là bóng cây, nhưng không khí bên ngoài cũng nóng chết người.
Chúng ta tới khách sạn mở điều hòa ôn lại chuyện cũ không tốt hơn sao?”
Lục Tấn Khang đi tới trước mặt Bảo Châu, nhìn thấy chiếc mũi xinh xắn của cô bé hơi đổ mồ hôi, hai má trắng nõn cũng lộ ra một tia ửng hồng. Chiếc đuôi ngựa được buộc gọn sau đầu trông cực kỳ dễ thương và xinh xắn.
Lục Tấn Khang trong lòng tán dương, cô gái nhỏ của cậu đã lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp.
“Bảo Châu, đi thôi, đến khách sạn rồi nói, anh trai có chuẩn bị quà cho eml”
Sau đó, cậu bé nắm lấy tay Bảo Châu một cách tự nhiên như khi còn nhỏ.
Cô gái mười một tuổi lén lút liếc nhìn cậu, hai má ửng hồng.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Lục Tấn Khang thu hết những động tác nhỏ của cô bé vào trong mắt.
Bảo Châu nhanh chóng nhìn về phía xa: “Không, không có gì”
Lục Tấn Khang ghé sát vào tai cô bé nói nhỏ: “Có phải là cảm thấy anh Tấn Khang rất đẹp trai, trong lòng rất tự hào không?”
“À..”Bảo Châu ngạc nhiên nhìn cậu.
Anh Tấn Khang quả thực rất đẹp trai, nhưng liệu một người chững chạc như anh cũng có thể tự khen mình sao? Vừa rồi cô bé có phải là nghe nhầm rồi không?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bảo Châu, Lục Vũ Tháp đang đi cạnh Lục Tấn Khang, vỗ vai cậu: “Ngũ Bảo, anh làm Bảo Châu sợ rồi.”
Lục Minh Húc cũng giễu cợt: “Đúng vậy, Bảo Châu vẫn còn nhỏ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ tự khen mình đẹp trai như em?”
Lục Tấn Khang chỉ vào hai người bọn họ: “Mấy người có còn là anh trai ruột của em không!”
Lục Vũ Tuấn cười nói: “Chính là bởi vì chúng ta là anh em ruột, mới nói như vậy với em. Ô, anh hai đâu?”
Khi những thiếu niên họ Lục đã đi đến cửa khách sạn, mới nhận ra rằng Lục Vũ Lý đã mất tích trong đám đông.
Tất cả mọi người đều gần như cùng một lúc quay đầu lại, sau đó đều không thể nhịn được cười.
Dưới tán cây cách đó không xa, Tôn Mỹ Dao cầm trong tay một chai nước trái cây, ngăn Lục Vũ Lý lại, không cho cậu đi.
“Anh Vũ Lý, từ khi còn nhỏ em đã thích xem anh nhảy múa.
Anh là thần tượng của em. Em đặc biệt mua chai nước trái cây này cho anh. Xin hãy chấp nhận tấm lòng của em”
Tôn Mỹ Dao mười hai tuổi vẻ mặt ngốc nghếch, nhưng rất cố chấp.
Vẻ mặt của Lục Vũ Lý rất không kiên nhẫn: “Tôn Mỹ Dao, tôi đã nói rồi. Tôi đây có thói quen sạch sẽ, không bao giờ uống đồ của bất kỳ ai. Mau buông ra. Tôi phải về khách sạn đi nghỉ ngơi”
“Anh Vũ Lý, em sẽ đi cùng anh!”