Sau đó, Hàn Tương Trúc một mình ngơ ngác ngắm hoàng hôn trên sân vận động, thỉnh thoảng lại đưa tay quệt nước mắt.
Hàn Tương Trúc tỏ tình với Lạc Vinh Quyết thất bại rồi sao? Cho nên mới đứng thẫn thờ trên sân vận động khóc thút thít?
Nghĩ đến điều này, Lục Vũ Tuấn bình thường vốn luôn lạnh lùng và thận trọng, lúc này trong lòng lại càng cảm thấy cáu kỉnh.
Cậu không biết mình bị làm sao, chính là có một cơn cáu kỉnh và phiên muộn không tên muốn bộc phát, nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ.
Tức giận, cậu từ thư viện trên tầng ba lao xuống, định tìm Hàn Tương Trúc để hỏi rõ.
Lạc Vinh Quyết đó tốt chỗ nào? Đáng để cô ấy đau lòng như vậy, ngồi khóc trên sân vận động.
Tuy nhiên, khi cậu chạy tới, Hàn Tương Trúc đã không còn ở trên sân vận động của trưởng trung học Vĩnh Cửu nữa.
Cậu lại đuổi theo đến cổng trường, vừa lúc thấy cô ấy đã lên xe buýt.
Lục Vũ Tuấn bực mình đá vào gốc cây to bên vỉa hè.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Hàn Tương Trúc ra khỏi nhà sớm 20 phút như thường lệ.
Đối với hành vi bất thường của con gái mình, Lưu Lệ cảm thấy rất kỳ lạ: “Tương Trúc, tại sao trong khoảng thời gian này con luôn đi sớm như vậy, cũng không đi cùng mấy người Minh Húc?” Hàn Tương Trúc đã trả lời mẹ theo cách này: “Mẹ, năm nay con đã lên lớp 8 rồi. Có một số thứ học rất khó. Con muốn đến trường sớm hơn một chút, để học thuộc tiếng Anh và ngữ văn.
Anh Minh Húc, bọn họ quá ồn ào, hơn nữa bọn họ học hành cũng luôn rất giỏi. Con làm sao có thể so với họ được!”
“Bọn họ không học, sau này cũng không lo cơm ăn áo mặc. Nhưng con thì khác. Mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành và đỗ vào một trường đại học thật tốt, để mẹ sớm được hưởng phúc” Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Lưu Lệ cảm thấy vừa chua xót vừa vui mừng. Cũng không nói gì nữa!
Con gái nói rất đúng, cô ấy và mấy đứa trẻ nhà họ Lục không giống nhau! Nhất định phải nỗ lực hơn nữa tương lai mới có thể đứng vững ở Hà thành.
Vì vậy, Lưu Lệ mỗi ngày đều dậy sớm làm bữa sáng cho con gái mình trong phòng bếp 1601. Sau đó mới đến phòng đối diện nấu ăn cho các cậu chủ nhà họ Lục.
Khi những đứa trẻ nhà họ Lục dùng bữa, Hàn Tương Trúc thường đã rời đi.
Chỉ là ngày hôm nay có chút khác biệt.
Bởi vì trong bữa sáng, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ phát hiện thiếu mất một đứa con trai.
“Tam bảo đâu?” Cô có chút kỳ quái hỏi anh cả Lục Minh Húc.
Lục Minh Húc nhấp một ngụm sữa: “Em ấy nói sáng nay có chuyện. khi nãy uống một ly sữa đã rời đi rồi”
“Ở trường học có chuyện gì sao? Các con năm nay đều đã học lớp 9 rồi, đều phải tập trung tỉnh thân hết cho bố” Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn bọn trẻ, nghiêm giọng nói.
Lục Vũ Tuấn tự tin xua tay: “Đồng chí Lục, chủ tịch Mạc, hai người nên để tim vào trong bụng đi. Kết quả học tập của chúng con có khi nào khiến hai người lao tâm khổ tứ không?
Trường trung học trọng điểm dễ như trở bàn tay!” Lục Vũ Tháp liếc nhìn anh hai đang khoác lác: “Anh hai, bài kiểm tra này không đùa được đâu, anh đừng có quá tự tin!”
Lục Tấn Khang cũng cười: “Anh hai, em nghĩ anh tứ nói đúng. Anh quá kiêu ngạo rồi. Anh tứ học muộn hơn chúng ta một năm vì lý do thể chất mà nhảy thẳng từ lớp ba lên lớp năm. Anh tứ thông minh như vậy, còn không tự cao tự đại như anh, anh nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, cẩn thận đến lúc đó tự vả vào mặt đấy!”
Lục Vũ Lý trừng mắt nhìn cậu: “Ngũ Bảo, cái này thì em không biết rồi! Thành tích của chúng ta khi còn học tiểu học, cũng có thể vượt cấp đấy, nhưng bố mẹ không cho phép mà thôi. Nếu bọn họ đồng ý, nói không chừng anh năm nay đã tham gia kỳ thi đại học rồi đấy”