Cô ấy vẫn là đi xem Lạc Vinh Quyết tâm trạng sẽ tốt hơn một chút!
Tuy nhiên, vừa quay người lại, cô ấy đã bị Lục Vũ Lý túm ở phía sau: “Bạch Ức Chi, cậu đi đâu vậy?” Bạch Ức Chỉ mỉm cười quay đầu lại, cố gắng làm cho sắc mặt trở nên dịu dàng hơn: “Bạn học này, tớ đi đâu vậy, hình như không liên quan gì đến cậu đúng không?”
“Cậu có phải là còn muốn đi cổ vũ, võ tay, hôn gió cho cái tên tài tử mất hồn gì đó kia đúng không?”Lục Vũ Lý cau mày, nghĩ đến ánh mắt và hành vi của cô ấy khi nãy đứng xem Lạc Vinh Quyết, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Bạch Ức Chỉ nhướng mày: “Chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Lục Vũ Lý đè nén sự cáu kỉnh ở trong lòng: “Đương nhiên không liên quan gì đến tớ, tớ chỉ sợ, cái mồm điều miệng, cái mặt đầy mụn xuân này của cậu sẽ dọa sợ cậu tài tử mất hồn kia thôi! Dù sao thể chất của người có học đều không tốt!”
Bị cậu chế giễu như vậy, Bạch Ức Chi lần này không tức giận mà chỉ vào sân vận động: “Cậu nói thể lực của Lạc Vinh Quyết không tốt sao? Lục Vũ Lý, cậu mù à? Người ta chạy 3 nghìn mét vẫn luôn giữ vững đứng trong tốp ba. Đúng rồi, thể lực của cậu rất tốt sao, sao cậu không báo danh thi chạy 3 nghìn mét đi?”
“Cậu, Bạch Ức Chi, cậu là con gái, ở nơi công cộng cậu hôn gió với con trai như vậy, cũng không biết xấu hổ sao!”Không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không muốn thấy Bạch Ức Chi đối xử với một người con trai khác say đắm như Vậy.
“Lục Vũ Lý, cậu nói tớ thật xấu hổ. Còn cậu, tớ nghe nói khi còn bé cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, trực tiếp đi tới ôm hôn lấy người ta, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với người ta. So với ông cụ non như cậu, tớ hôn gió thế này có tính là gì?”
Bị Bạch Ức Chi ngay tại chỗ vạch trần chuyện lúc nhỏ, Lục Vũ Lý sắc mặt tái mét: “Cậu, ci âu nghe ai nói!”
“Cậu quản được tớ nghe ai nói sao. Lục Vũ Lý, để tớ nói cho cậu biết, sau này tránh xa tớ ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tạm biệt!”Bạch Ức Chỉ lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi xoay dầu đi về hướng vạch đích của cuộc thi chạy dài 3 nghìn mét.
Trận thi đấu bên đó đã đi đến giai đoạn nước rút cuối cùng.
Ba chị em nhà họ Lục khi nãy cũng bị mấy anh trai lôi ra ngoài.
Lục Minh Húc ngoắc ngoắc lỗ tai Vũ Tuệ: “Lục Vũ Tuệ, em có còn là con gái nữ không? Đứng hôn gió với một cậu học sinh còn nhỏ tuổi hơn mình, gan của em cũng không nhỏ đâu!”
Lục Vũ Tuệ đau đớn rơi nước mắt: “Anh cả, mau buông tay, đau, đau!” Lục Minh Húc sau đó mới buông tay ra, mặt mũi tối sâm lại.
Lục Vũ Bách bước đến trước mặt Vũ Tuệ, sau đó liếc mắt nhìn về phía cuối đường chạy với vẻ khinh bỉ: “Anh nói này ba đứa các em đều bị mù rồi sao? Tên nhóc Lạc Vinh Quyết đó cả ngày đều là bộ dạng sống dở chết dở, không phải chỉ là biết đọc mấy câu thơ dở người thôi sao? Có cái gì tốt chứ, anh trai em nói thế nào cũng có thể dễ dàng đè bẹp cậu ta!”
Mộc Lam cong môi: “Anh lục, anh kém xa người khác.
Người ta là quán quân của cuộc thi thơ ca trên truyền hình đấy!” Ngược lại Tư Nhã lại không quan tâm lắm, ngoài sở thích vẽ tranh từ khi còn nhỏ, tất cả những người và chuyện khác, đặc biệt là trai xinh gái đẹp gì đó, đều lọt vào mắt xanh của cô bé đều là phù phiếm.
Nếu không phải là hai cô em gái kéo cô bé đi, thì cô bé đã không đi đến một đám đông ồn ào như vậy!
Cô bé chỉ muốn một mình yên tĩnh đọc sách, yên tĩnh vẽ tranh.
Lục Vũ Lý chỉ vào Mộc Lam: “Hai đứa dù sao cũng là chị khóa trên, không hề có một chút hình tượng cứ thế mà la hét như vậy, thực sự là mất hết thể diện của lớp 9 chúng ta” Mộc Lam vặn lại: “Anh ngũ, cái này thì anh không biết rồi!
Lạc Vinh Quyết còn lớn hơn chúng ta một tháng đấy!” . Đam Mỹ Hài
“Trời đất, lớn hơn chúng ta một tháng mà mới lên lớp 8, thằng nhóc này quả thật là đầu óc có vấn đề, không đủ chỉ số thông minh rồi”Lục Vũ Bách điên cuồng nhận xét.