Đối phương đều là mấy cô bé, hơn nữa còn là em gái mà mình yêu thương nhất, Lục Vũ Lý không dám đáp trả, chỉ có thể nhìn về phía mấy anh em mình cầu cứu.
“Anh cả, nhanh lên, mau đến giúp em kéo các em ấy ral”
Lục Minh Húc cười, chính là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Nhị bảo, đàn ông con trai nếu đã làm sai thì phải dám dũng cảm thừa nhận, đáng đời em thôi!”
Lục Vũ Tuấn mặc dù không có cười đến nổi khoa trương như anh cả nhưng trên khóe môi cũng gợi nên ý cười: “Anh hai, anh như vậy là không đúng rồi, Bạch Ức Chi đúng là bị anh ném sâu róm dọa cho rơi vào trong nước, anh nên xin lỗi chứ không phải chế giễu người taI”
Lục Tấn Khang nhịn cười: “Anh hai, anh cả nói rất đúng, đáng đời anh. Chúng ta đều đã mười hai tuổi, sắp trở thành học sinh cấp hai rồi.
Anh còn dám dùng côn trùng hù dọa cô gái nhỏ, mấy em gái đánh anh đã là rất nhẹ nhàng với anh rồi”
Lục Vũ Bách nhếch miệng: “Anh hai, anh thường xuyên nói với chúng em là con gái là để nâng niu, là để chiều chuộng, thế nhưng là, anh lại thế này đây! Không có chuyện làm lại cầm sâu róm đi dọa mấy em gái”
Nói rồi, tên nhóc mập Lục Vũ Bách nhìn thấy anh trai nhóc đã sắp.
thoát khỏi vòng vây của mấy cô nhóc, vậy là mau chóng bước đến phía trước, giúp các em gái đè anh trai xuống.
“Vũ Tuệ, đến đây, anh sáu giúp em đè anh hai, nhanh tới đánh anh ấy ***”
Tên nhóc mập vừa giúp đỡ, Lục Vũ Lý liền triệt để không tránh thoát được, cậu muốn cầu cứu bố mẹ, thế nhưng là mà khi cậu nhìn về phía chỗ bố mẹ đứng lúc nãy, phát hiện ra bố của nhóc Lục Khải Vũ đã ôm mẹ cậu là Mạc Hân Hy quay người đi.
“Này… đồng chí Lục, chủ tịch Mạc, con dù gì cũng là con trai ruột của hai người đấy, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu!” Cậu khàn cả giọng hô lên.
Cách đó không xa, bố mẹ thân yêu của cậu dường như là vốn chẳng nghe được tiếng cậu nói, không bị ảnh hưởng chút nào, không thèm quay đầu lại, tiếp tục đi theo hai vợ chồng Vương Kỳ đi thẳng về phía trước.
Vương Kỳ có chút lo lắng: “Các người không muốn đến quan tâm một chút sao? Nếu như Lục Vũ Lý bị đánh hỏng người thì làm sao bây giờ?”
Đối với những cuộc trò chuyện theo kiểu này, vợ chồng Mạc Hân Hy đã sớm nhìn nhiều thành quen.
“Không cần phải để ý đến, bọn nó có chừng mực. Đi thôi, giúp tôi tìm một bộ quần áo hơi lớn một chút của Niệm Niệm, tôi sợ cô bé Bạch Ức Chỉ này bị cảm!”
Vương Kỳ cực kỳ kinh ngạc nhìn cô: “Vậy con trai cô thì sao! Mặc kệ nó sao?”
“Con trai da dày thịt béo, sợ cái gì. Bị cảm cũng là do nó tự làm tự chịu” Mạc Hân Hy nói như vậy trông có vẻ không giống như mẹ ruột cho lắm.
Vương Kỳ càng thêm kì quái: “Hân Hy, đây chính là con trai ruột của cô đấy!”
Mạc Hân Hy vuốt vuốt huyệt Thái Dương, khế thở dài: “Vương Kỳ, cô không hiểu rõ chuyện này đâu. Mấy chuyện như vừa rồi ở nhà chúng tôi một tuần cũng diễn ra đến mấy lần, tôi nhìn riết cũng thấy quen rồi. Nhị bảo ấy, cô đừng thấy nó là anh trai mà nhầm, nó còn chẳng nghe lời và hiểu chuyện bằng đám em trai đâu, nếu như nó một ngày không gây huyện thì chúng tôi cũng đã mừng đến nổi muốn thắp hương bái phật rồi: “Thật hay giả vậy? Cô có nói quá không đó!”
Vẻ mặt Mạc Hân Hy nghiêm túc: “Tôi là mẹ ruột của nó, tôi không là quá lên chút nào đâu. Đêm qua, khi chị Lý nhà tôi làm canh trứng gà cho Bảo Anh, nó còn âm thầm bỏ dầu mù tạc vào đó! Kết quả, cô cũng biết là Bảo Anh chỉ mới bốn tuổi, bị cay khóc rống lên. Chú hai của nó đuổi đánh nó chạy gần nữa cư đấy!”