Long Vân Như trở về Món quà mà Lục Minh Húc chuẩn bị là một bộ đồ chơi trẻ em.
Món quà mà Lục Vũ Lý chuẩn bị là hộp nhạc bằng pha lê vô cùng xinh đẹp.
Món quà mà Lục Vũ Tuấn tặng là một con thú nhồi bông cực xinh.
Món quà mà Lục Tấn Khang tặng là một ô tô điều khiển từ xa.
Còn ba cô gái nhỏ, món quà mà Lục Tử Độ tặng là một bức tranh chân dung do cô bé tự tay vẽ Long Vân Như. Cô bé còn đặc biệt nhờ mẹ hỏi xin dì Thanh Y tấm hình đầy tháng của Long Vân Như nữa.
Món quà mà Lục Mộc Lam tặng là một chiếc vương miện công chúa xinh đẹp.
Lục Vũ Tuệ đã tặng con búp bê barbie đã cất kỹ của mình cho em gái nhỏ.
Chỉ có món quà của Lục Vũ Bách là hài hước nhất, cậu bé đã tặng một túi đồ ăn vặt thiệt to.
Lúc cậu bé lấy món quà ra, mọi người đều bật cười.
“Lục Bảo, con đúng là người có tâm hồn ăn uống đó! Thế mà lại giấu mẹ chuẩn bị cái này à?” Mạc Hân Hy chọc nhẹ vào đầu cậu con trai mập mạp của mình.
Lục Vũ Bách sờ sờ quả đầu nhỏ của mình, không vui giải thích: “Mẹ, con tặng cái này cũng có sao đâu? Người xưa đã nói rồi, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng loạn. Cho dù là thân núi thì cũng cần phải ăn cái gì đó “
Cuối cùng, thế mà cậu nhóc mập mạp kia lại nói với thái độ cây ngay không sợ chết đứng.
Trước đây Long Vân Như giả đi theo Phùng Tô Mai vô cùng khổ cực, không ngờ sau khi ở với người mẹ mới này lại có nhiều đồ ăn ngon và chơi vui vẻ tới như vậy.
Cô bé thoát khỏi vòng tay của Liễu Thanh Y, chạy thẳng tới ôm lấy gói quà ăn vặt thiệt to kia, sau đó nhìn về phía Liễu Thanh Y: “Mẹ ơi, ăn, ăn!”
Tất cả mọi người thấy hành động của cô bé thì đều bật cười rất vui vẻ.
Lục Khải Dã trêu chọc: “Long Uy à, tôi thấy đứa con gái này của anh sau này lớn lên có khi lại là một đứa có tâm hồn ăn uống giống Lục Bảo đấy!”
Tuy nhiên, sau khi cậu hai nhà họ Lục vừa nói dứt lời, con gái cưng của anh ta Lục Bảo Anh đã mạnh mẽ định thoát ra khỏi vòng tay của anh ta.
Anh ta nhân cơ hội đó đặt Lục Bảo Anh xuống đất, nhóc con mới biết học đi của anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua, sau đó đưa tay ra chuẩn bị cướp lấy gói quà ăn vặt thiệt to trong tay Long Vân Như.
“Ăn, ăn..” Khuôn miệng nhỏ nhẵn của Lục Bảo Anh ậm ờ lẩm bẩm không rõ nói gì.
Lý Duy Lộc bật cười: “Cậu hai à, như này xem ra nhóc con Bảo Anh nhà các anh cũng là một đứa có tâm hồn ăn uống rồi!”
Long Vân Như lớn hơn Lục Bảo Anh 2 tháng tuổi, nhìn cũng không cao hơn Lục Bảo Anh là bao. Lúc này, cô bé thấy Lục Bảo Anh muốn cướp đồ ăn ngon của mình thì trực tiếp giơ tay lên định đánh lên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Bảo Anh.
Nhưng mà cũng may là khoảng cách giữa Lục Bảo Anh và Đại Bảo.
Lục Minh Húc nhanh tay lẹ mắt rất gần, nên cậu bé đã trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Trẻ con với nhau thì phải biết yêu thương nhau. Em không thể đánh em gái nhỏ như thế được đâu”
Long Vân Như ngẩng đầu lên nhìn Đại Bảo Lục Minh Húc rồi “oa”
một tiếng, rồi nhào vào lòng Liễu Thanh Y rồi bật khóc thật lớn.
Sắc mặt Lục Minh Húc đen xì xì, cậu bé có nói gì sao? Cậu bé đã làm gì à? Sao nhóc con này lại khóc như thế?
Xem ra con gái đúng thật là một thứ phiền phức.