“Chuyện này, chuyện này không, không phải là sự thật. Có người ghen ghét bọn em đã giúp anh tìm được con gái nên mới cố ý hãm hại bọn em thôi” Phùng Tô Mai bước lên phía trước cầm lấy tay của Long Uy, cầu xin với tình cảm vô cùng rõ ràng và dứt khoát.
Thực sự khi lớn lên cô ta có chút giống với Liễu Thanh Y, cũng có hơi xinh đẹp. Nhưng so với Liễu Thanh Y thì cô ta còn thua cả 10 ngàn dặm.
Chỉ là lúc đi học, cô ta được mấy người đàn ông theo đuổi cùng lúc, sau đó cô ta luôn cho rằng mình thật sự là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, là người có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào mê mẩn.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Long Uy thì sự tự tin mù quáng này lại hoàn toàn rơi vào một cuộc nhào lộn cực lớn rồi.
Bản thân Long Uy rất chán ghét cô ta, lại càng không thoải mái với việc bọn họ liên thủ lại lừa dối anh ta, thế mà cô ta lại còn không biết sống chết mà đến thử thách lòng kiên nhẫn của anh ta.
Long Uy thấy mình hết chịu đựng nổi rồi, cũng không muốn chịu đựng nữa, nên thẳng thừng nắm lấy cổ tay cô ta rồi mạnh mẽ vặn ngược lại, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cổ tay của Phùng Tô Mai đã bị anh ta bẻ gấy rồi.
“Ai u, mẹ ơi, đau quá, đau chết tôi rồi!” Phùng Tô Mai ôm lấy cổ tay mình gào lên đầy thảm thương như một con marmota vậy.
Long Uy nhìn cũng chẳng muốn nhìn lấy cô ta một cái, trực tiếp rút ra một con dao găm rồi găm lên chiếc bàn gỗ cứng trong phòng.
“Mấy người thật sự tưởng rằng Long Uy tôi là một thằng ngu à? Mà lừa tôi như thế?”
Cả nhà vợ chồng Phùng Đức Trung lập tức bị dọa sợ tới mức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Dì Hoàng vội vàng chạy qua bảo vệ con trai mình: “Tổng giám đốc Long, tổng giám đốc Long tất cả chuyện này đều là ý kiến của một mình tôi thôi, cậu muốn giết muốn chém gì thì cứ nhắm vào một mình tôi là được rồi. Chuyện này không liên quan đến chúng nó.”
“Ha ha” Long Uy không nhịn được mà bật cười hai tiếng đây chế nhạo, lại là một người mẹ cưng chiều con cái mù quáng nữa rồi.
Lúc này anh ta đã không muốn nói chuyện nhiều với bọn họ nữa rồi, anh ta quay đầu lại liếc mắt với ông Sở: “Lấy đồ ra đây!”
Ông Sở lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi rồi đưa cho anh ta.
Long Uy nhận lấy, sau đó ném tấm thẻ ngân hàng đến thẳng trước mặt mẹ con dì Hoàng, giọng nói lạnh lùng: “Trong đây là 900 triệu, xem như là bồi thường cho mấy người, cầm lấy số tiền này sau đó hoàn toàn biến mất khỏi Hà thành trong vòng 2 ngày. Không được có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Liễu nữa. Cũng không được phép nhắc đến chuyện đứa bé với bất kỳ ai khác”
“Nếu không!” Trong lúc nói câu này, anh ta đã rút con dao găm kia ra, còn chưa đợi Phùng Trung Đức phản ứng lại thì con dao găm kia đã cắt mất một mớ tóc của anh ta và găm vào vách tường phía sau lưng anh ta rồi.
Phùng Đức Trung thấy dưới mông mình bỗng nhiên nóng lên, anh ta thật sự bị dọa sợ tới mức muốn đi tè luôn rồi.
Long Uy nhìn anh ta đầy khinh thường, sau đó xoay người, đưa tay qua đầu anh ta rút con dao găm lại, rồi lại xoay người rời đi mà không thèm quay đầu lại. . Kiếm Hiệp Hay
Lúc đi tới cửa, anh ta dừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Sống chết như thế nào đều là suy nghĩ của mấy người, cho dù Long Uy tôi là người không có ích gì, nhưng để cả gia đình mấy người chết cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi mà thôi”