Lý Duy Lộc vội vàng kéo anh ta lại: “Vân Như đang ở đâu, tôi đi cùng với anh!”
Long Uy hất tay anh ấy ra: “Không cần. Cậu nói với Hân Hy, nếu tôi có chuyện gì thì mong cô ấy chăm sóc Thanh Y giúp tôi”
Vừa nói xong anh ta đã vội vã lao ra khỏi cửa, nhảy lên xe chạy như bay.
“Là sao?” Lý Duy Lộc cảm giác mấy câu nói đó của Long Uy có hàm ý gì đó.
Anh ấy nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đưa chị Lưu đi.
Trên đường về Hà thành anh ấy gọi thoại cho Mạc Hân Hy, nói với Mạc Hân Hy mấy câu mà Long Uy gửi gắm trước khi đi.
Mạc Hân Hy bỗng nhiên có dự cảm không lành.
“Lý Duy Lộc, mau gửi cho em số điện thoại đó nhanh lên, để em liên hệ với bộ phận truyền thông lần ra vị trí của số điện thoại đó”
“Em nhanh lên nhé, anh sợ Long Uy gặp chuyện gì mất!”
Sau khi nhận được số điện thoại, Mạc Hân Hy nhanh chóng lái xe tới chỗ bộ phận truyền thông.
Lúc đang đi trên đường, cô nhận được điện thoại của Lục Khải Vũ, hai người tập trung ở phòng khách của bộ phận truyền thông.
Lúc Lục Khải Vũ đến còn đưa theo cả cục trưởng Lưu. Có cảnh sát ở đây nên người của bộ phận truyền thông cực kì hợp tác, nhanh chóng lần ra vị trí của Long Mạnh.
“Tôi đoán có lẽ Long Uy sẽ đến đây” Từ vị trí được định vị qua số di động, mọi người phát hiện ra kẻ đó đang ở trong khúc sông Trường Giang.
“Được, tôi lập tức tập hợp đội đặc nhiệm đến đó” Cục trưởng Lưu nói hết sức quả quyết.
Tin tức con gái của tổng giám đốc tập đoàn Long Thành bị bảo mẫu bắt cóc được truyền đi từ sáng sớm, liên tục đứng top 1 những tin tức nóng nhất, gần như tất cả người Hà thành đều tập trung chú ý tiến triển của vụ việc này.
Công an ở Hà thành chịu áp lực rất lớn.
Long Mạnh đang ngồi ườn ra trên chiếc ghế chỗ đuôi thuyền, chân đạp lên một tấm bọt biển lớn. Gã ta thấy Long Uy bèn nở một nụ cười quái dị: “Long Uy, mày đến nhanh quá nhỉ!”
“Con gái của tao đâu?” Long Uy đưa mắt nhìn lướt khắp thuyền đánh cá một lần nhưng không phát hiện con gái mình đâu.
Long Mạnh chỉ chỉ tấm bọt biển lớn quấn dây thừng dưới chân mình, nói: “Mày nhìn theo cái dây thừng này xem”
Nghe gã ta nói xong, Long Uy nhoài người ra khỏi lan can thuyền nhìn xuống dưới, sau đó anh ta cảm giác tim mình sắp sửa vọt ra ngoài đến nơi rồi.