Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, nếu cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vì chuyện này mà tức giận, thay đổi chủ ý, không cho anh ta đi làm nữa thì làm sao bây giờ?
Bởi vậy, một cái tát này anh ta dùng rất nhiều lực.
Sau khi Mã Tư Khiết đi theo Diệp Minh Quân vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, lúc trước Diệp Minh Quân ở trước mặt cô ta đều ra sức lấy lòng, cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Minh Quân lại làm trò tát cô ta trước mặt nhiều người trong thôn như vậy.
Sau một lúc sửng sốt, Mã Tư Khiết võ đùi, ngồi ở trên mặt đất, bắt đầu gào khóc: “Ông trời ơi, hôm nay tôi chết đi cho rồi. Ai theo Diệp Minh Quân sống khổ sở qua ngày, anh lại dám đánh tôi. Mã Tư Khiết tôi thật sự là mắt mù mới có thể coi trọng anh. Vậy phải làm sao bây giờ?
Diệp Minh Quân anh ta không chứa chấp hai mẹ con chúng ta nữa, hai mẹ con chúng ta phải sống thế nào đây”
Mã Tư Khiết một bên khóc, một bên đập chân ầm ï.
Tôn Mỹ Dao nhìn thấy mẹ mình như vậy, cũng bắt chước theo ngồi dưới đất khóc ầm lên.
Người dân trong thôn đứng xung quanh chỉ trỏ hai người, nhưng không ai dám đứng ra khuyên bảo.
Trưởng thôn bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng Mã Tư Khiết đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, náo loạn vậy mà lại nhảy dựng lên, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trên tay trưởng thôn nói: “Chú Diệp, chú muốn làm gì?”
Trưởng thôn vô cùng không vui, trừng mắt lên nói: “Cô nói xem là làm gì? Con gái của cô đẩy người khác xuống sông, tôi chỉ có thể thông báo cho cảnh sát đến xử lý”
Lúc này, Lý Cẩm Lan đi đứng không tiện mới vội vã chạy đến.
Tôn Mỹ Dao lôi kéo Bảo Châu chạy quá nhanh, bà ta đuổi theo một lúc, liền cảm thấy ngực bị đè nén, hổn hển không thở được vì thế ngồi ở bên đường nghỉ ngơi một lúc, vừa mới mới nghe người trong thôn nói Tôn Mỹ Dao đẩy Bảo Châu xuống sông, bấy giờ bà ta mới vội vã chạy lại.
Mã Tư Khiết ôm một bụng tức không có chỗ chút giận, nhìn thấy Lý Cẩm Lan đến liền nổi trận lôi đình mắng lên: “Cái bà già chết tiệt này, không phải bảo bà chăm sóc hai đứa nhỏ cho cẩn thận sao? Bà chăm mấy đứa nhỏ kiểu gì thế hả?”
Diệp Minh Quân vừa nghe thấy Mã Tư Khiết dám nói chuyện với mẹ anh ta như thế, không nói hai lời, liền trực tiếp kéo cô ta lại vung tay lên cho cô ta một bạt tai: “Mã Tư Khiết, con mẹ nó cô nói ai là bà già chết tiệt hả?”
Lúc này Mã Tư Khiết không còn quan tâm đến cái gì nữa, cô ta liền giương nanh múa vuốt, đánh móc ra sau gáy Diệp Minh Quân: “Diệp Minh Quân, hôm nay bà đây liều mạng với anh”
Hai người rất nhanh liên lao vào đánh nhau Tôn Mỹ Dao nhìn thấy mẹ mình bị đánh, liền tiến lên phía trước cắn Diệp Minh Quân một cái lại bị Diệp Minh Quân dùng một chân đá văng ra.
Hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Lý Cẩm Lan lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Mã Tư Khiết liền tiến lên kéo cánh tay Diệp Minh Quân lại: “Minh Quân, trong bụng cô ta còn có đứa con của con, con đừng đánh nữa”
Ngược lại những lời này của Lý Cẩm Lan là để nhắc nhở Mã Tư Khiết, cô ta giơ cổ của mình lên, lấy tay nâng cái bụng: “Diệp Minh Quân, anh có bản lĩnh thì đánh ở đây đi, đánh chết luôn cả con trai của anh đi!
Dù sao thì thời gian này cũng phải chịu đựng nhiều rồi. Hôm nay nếu như anh không đánh chết đứa con này của anh thì anh cũng không phải là đàn ông!”
Cô ta mang một bộ dáng ép bức không sợ chết, đối diện với Diệp Minh Quân.
Người nông thôn nếu như không có con trai thì sẽ bị mọi người cười nhạo, vì vậy cho dù lúc đang nằm mơ Diệp Minh Quân cũng muốn có con trai.
Nhìn thấy Diệp Minh Quân không nói gì thì đuôi lông mày của Mã Tư Khiết nhướng lên một vòng nhỏ đắc ý: “Hôm nay như vậy thôi, chúng ta hãy quên chuyện này đi, đây cũng chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi.
Huống chỉ không phải là Diệp Bảo Châu cũng không bị gì sao?”