Vừa nghe Mã Tư Khiết bảo bụng khó chịu là Lý Cẩm Lan đã vội vội vàng vàng: “Thế cũng được, cô cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi, cũng đừng có mà cãi nhau với Minh Quân nữa, lỡ mà động thai khí một cái thì không hay đâu”
Mã Tư Khiết giả vờ ra vẻ hiền thục dịu dàng: “Vâng, con biết rồi ạ.
Mẹ, mẹ nhanh dẫn các cháu ra ngoài chơi đi ạ!”
Trong lúc nói chuyện với Lý Cẩm Lan, cô ta quay ra liếc mắt ra hiệu cho con gái mình.
Tôn Mỹ Dao lập tức hiểu ý mẹ mình, chạy lên kéo tay Bảo Châu: “Đi thôi em gái, chúng ta ra ngoài chơi đi”
Sau khi Lý Cẩm Lan dắt theo hai đứa bé ra ngoài, Tôn Mỹ Dao lập tức kéo Bảo Châu chạy thẳng về phía bờ sông Bạch Mã, chỗ mà đám trẻ nhà họ Lục đang câu cá.
Lý Cẩm Lan cũng gần sáu mươi tuổi rồi, đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa nên không đuổi kịp hai đứa bé.
Bên bờ sông Bạch Mã có một đoạn khá bằng phẳng rộng rãi, vợ chồng Lục Khải Vũ dắt theo tám đứa trẻ con đang chơi câu cá.
Tứ Bảo luôn học tập ở chỗ bác sĩ Tôn, nửa tháng mới về nhà một lần, cuối tuần trước cậu bé mới vừa về xong. Có điều Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy vẫn thường xuyên lái xe đi thăm đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời nhất này.
Trong lúc câu cá, tính cách của tám đứa trẻ đáng yêu này đều lộ ra hết.
Đại Bảo Lục Minh Húc là chững chạc nhất. Sau khi ngồi xuống, cậu bé theo Lục Khải Vũ học cách quăng cần câu, giơ cần câu thật nghiêm túc, rồi tìm một chỗ thật yên tĩnh bắt đầu tập trung câu cá.
Nhị Bảo Lục Vũ Lý chỉ hứng thú với mọi chuyện được đúng ba phút.
Lúc mới đầu còn cảm thấy vui vẻ, cũng học hành nghiêm túc một lúc, nhưng chỉ được mấy phút sau thấy không câu được cá là bắt đầu chán.
Cậu bé uể oải ngồi co lại trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, dáng vẻ thơ thẩn.
Tam Bảo Lục Vũ Tuấn chính là người làm nghiên cứu khoa học, đối với chuyện câu cá cũng phải thật khoa học, tính toán lúc nào thì nên mắc mồi câu cá, quăng cần câu, độ cong khi giơ cần, còn cả cách cầm cần câu sau đó nữa. Sau khi cậu bé ngồi xuống vẫn chăm chú nhìn kĩ phao báo hiệu trên mặt nước, giống như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến mình.
Ngũ Bảo Lục Tấn Khang cùng với Đại Bảo, Tam Bảo giống nhau, sau khi học được kĩ năng câu cá cơ bản thì tìm một chỗ yên tĩnh tập trung câu cá.
Hai bé gái Mộc Lam và Tư Nhã mặc dù không năm rõ kĩ thuật câu cá lắm nhưng vẫn hết sức tập trung, cũng rất kiên trì, mỗi người giữ một cái cần câu, lặng lẽ ngồi chờ cá nhỏ mắc câu.
Nhưng mà người khiến cho vợ chồng Lục Khải Vũ đau đầu nhất chính là Lục Bảo và Vũ Tuệ.
Hai đứa nhóc này, bản thân mình không kiên trì, không học được, không chịu ngồi yên nhưng lại còn đi trêu chọc ảnh hưởng đến anh chị của hai đứa nữa.
Vũ Tuệ hái một bó hoa dại, chạy đến trước mặt tất cả các anh chị mình khoe khoang: “Mọi người nhìn này, hoa nhỏ của em đẹp chưa nè!”
Cá nhỏ của Lục Minh Húc sắp cắn câu rồi lại bị cô bé dọa chạy mất!
Cậu bé trừng mắt nhìn em gái: “Vũ Tuệ, đi ra chỗ khác chơi đi! Cá của anh bị em làm sợ chạy mất rồi đấy”
Ở bên cạnh đó, cá nhỏ của Lục Vũ Tuấn cũng sắp cắn câu rồi, nhưng bé mập Lục Vũ Bách lại chạy tới nói thật to: “Anh ba, câu cá chán chết đi được ấy, anh không thấy chán sao?”
Thế là cá nhỏ của Lục Vũ Tuân cũng bơi mất.
Cậu bé thở dài đầy bất đắc dĩ: “Lục Bảo, câu cá là để rèn luyện tính cách, là chuyện để bồi dưỡng tình cảm, luyện tập nghị lực và tính kiên nhẫn. Cứ như em thì hôm nay nhất định sẽ không câu được con cá nào đâu”
Cậu bé vừa nói xong thì Lục Tấn Khang ở bên kia đột nhiên hoan hô: “Con câu được rồi, con câu được rồi. Mọi người mau xem này!”