Có đôi khi Diệp Minh Quân không có thời gian đi đón cô bé sẽ nhờ La Đức Tín đưa đón giúp một chút.
Tuy nhiên, sau khi trở về thôn, Lý Cẩm Lam đã đón Bảo Châu đi ở ngay cổng thôn rồi. B y cho nên mặc dù Vương Niệm Đơn từng mời cô bé đến nhà chơi nhiều lần rồi, nhưng mà, cô bé lại không có cơ hội đến đây.
Lúc này, nghe thấy anh Tấn Khang bảo cô bé đi chơi xích đu, cô bé có chút do dự: “Em có thể không?”
Trong nửa năm qua, kể từ khi bố kết hôn với mẹ kế, câu nói này đã trở thành câu cửa miệng của cô bé, bởi vì ở trong nhà, nếu không cẩn thận, cô bé sẽ bị mắng, bị đánh đập nữa.
Bà nội và bố đều nói, trong bụng dì có một em trai nhỏ, bảo cô bé phải nghe lời, không được chọc cho dì Mã Tư Khiết tức giận.
Thế nhưng, dù cô bé đã rất cẩn thận, lúc ăn cơm cũng không dám lên bàn, lúc có thịt cũng không dám ăn thịt, mỗi ngày trở về nhà sau giờ học, đều rất cẩn thận trốn tránh cô ta, thế nhưng hễ dì Mã Tư Khiết nhìn thấy cô bé thì vẫn sẽ tức giận.
Cô bé thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong nhưng lại cẩn thận từng li từng tí của cô bé, trong lòng Lục Tấn Khang có chút đau đớn: “Đương nhiên là được rồi, em là nhỏ nhất, các anh trai hẳn là sẽ nhường cho em”
Vừa nói, cậu bé đã thẳng thừng đi tới, kéo Lục Vũ Lý từ trên xích đu xuống, sau đó, cẩn thận ôm Bảo Châu ngồi lên.
“Tay nắm chắc lấy sợi dây thừng, anh trai sẽ đẩy cho em nha!” Lục Tấn Khang rất dịu dàng, rất cẩn thận nói từ phía sau lưng của Bảo Châu.
Các anh chị em ở bên cạnh lại có vẻ mặt rất khác nhau.
Lục Vũ Tuấn rất không hiểu nổi: “Anh cả, ngũ bảo có tính tình trời sinh đã lạnh nhạt, anh nói xem vì sao em ấy lại chỉ đối tốt như vậy với Bảo Châu chứ?”
Khóe miệng của Lục Minh Húc giật giật: “Không phải lần trước em ấy đã từng nói rồi sao, Bảo Châu sẽ khiến cho em ấy nhớ tới mình và Lục Bảo khi còn bé, hai đứa cũng từng bị người làm của nhà họ Long ăn hiếp đó sao?”
Lục Vũ Lý không cho là đúng, bĩu môi: “Lấy cớ, tất cả đều là cái cớ.
Tiểu Bạng Lục và em ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao em ấy lại không có tâm lý đối xử với Tiểu Bạng Lục như vậy chứ!”
“Tiểu Bạng Lục? Từ nhỏ em ấy đã thiếu mất một sợi gân, nếu như những năm đó không có Ngũ Bảo che chở cho em ấy, em ấy à! Nói không chừng đã bị người làm của nhà họ Long ăn hiếp cho chết từ lâu rồi!” Lục Minh Húc nhìn thoáng qua Lục Vũ Bách đang đứng tại vị trí cây táo từng mọc trước đó với vẻ mặt tiếc hận, cố ý lớn tiếng nói.
Anh cả, Quả nhiên, Lục Vũ Bách tức giận thở phì phò quay đầu anh nói ai thiếu một sợi gân chứ!”
Cậu bé nắm chặt nắm đấm, rất nhanh đã vọt tới trước mặt Lục Minh Húc.
Lục Minh Húc bày ra tư thế sẵn sàng: “Thế nào, Tiểu Bạng Lục, em cho rằng chỉ mới qua nửa năm, em đã có thể đánh thắng được anh sao?”
“Không thử một chút xem, thì đâu ai biết được!”
Vừa nhìn thấy hai anh em sắp ra tay đánh nhau, Lục Vũ Tuấn vội vàng tới khuyên can: “Hai người các anh cẩn thận một chút, mẹ và còn đang ở trong nhà! Nếu như lại gây họa lần nữa, vẫn sẽ có thể bị đánh đấy!”
Nghĩ đến kinh nghiệm đau đớn thê thảm khi bị đánh lần trước, Lục Vũ Bách vội vàng rụt lại: “Thôi đi, anh cả, hôm nay em sẽ tạm tha cho.
anh trước, sau này, có cơ hội chúng ta lại đấu một trận”
“Được, Tiểu Bạng Lục, anh cả chào đón em tới đây khiêu chiến mọi lúc mọi nơi!”
Ố Nhóc mập Lục Vũ Bách không cam lòng quay đầu đi, sau đó liền nhìn thấy Lục Tấn Khang cẩn thận che chở cho Bảo Châu. Đôi mắt tỉ hí của cậu bé hơi híp lại.