Mặt Mã Tư Khiết lập tức đỏ bừng lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía Diệp Minh Quâi lệp Minh Quân, hôm nay bà đây liều mạng với anh!”
Sau đó, hai vợ chồng lao vào xé xác nhau.
Bảo Châu sợ hãi khóc lớn lên: “Bố ơi, bố ơi!”
Lục Tấn Khang chạy tới che mắt cô bé lại: “Đi nào Bảo Châu, anh đưa em tới khách sạn nghỉ dưỡng, anh bảo em này, lần này tới anh đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà đấy!”
Mấy đứa nhóc khác nhà họ Lục nhìn thấy Lục Tấn Khang kéo Bảo Châu đi cũng vội vàng chạy theo.
Lúc Lục Vũ Lý chuẩn bị rời đi còn cố ý làm ra vẻ buồn nôn với Tôn Mỹ Dao.
Mấy ông chủ lớn trong thành phố dẫn bọn trẻ ra ngoài thành phố chơi và thị sát.
Vợ chồng Diệp Minh Quân đánh nhau trước mặt các ông chủ lớn, trong miệng không ngừng mắng chửi mấy lời thô tục ở nông thôn, trưởng thôn và cán bộ thôn đều tái mét mặt.
“Nhanh lên, kéo bọn họ ra ngoài cho tôi, mất hết mặt mũi rồi, còn không biết ý đánh nhau ở đây nữa, muốn đánh muốn chửi thì về nhà đi”
Trưởng thôn chỉ huy cán bộ thôn lập tức kéo vợ chồng Diệp Minh Quân ra ngoài.
Mã Tư Khiết liếc mắt nhìn trưởng thôn, ngồi sụp xuống đất, bắt đầu khóc lóc loạn lên: “Ôi trời ơi, không thể nào sống nổi nữa! Sao số tôi lại khổ thế này, tìm trúng một tên đàn ông chẳng ra làm sao. Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa! Còn không bằng dẫn theo đứa bé trong bụng đi nhảy sông cho rồi. Diệp Minh Quân, anh là tên khốn kiếp, anh không phải là đàn ông!”
Lúc này, cuối cùng Mạc Hân Hy cũng hiểu, vì sao vừa rồi đứa trẻ năm tuổi kia lại không biết ý chút nào, lập tức ngồi sụp xuống đất khóc lớn như người đàn bà đanh đá này. Rõ ràng là học theo Mã Tư Khiết mẹ con bé mà.
Sắc mặt trưởng thôn càng thêm khó coi, vội vàng nói với Lục Khải Vũ: “Tổng giám đốc Lục, cô Lục, thật sự xin lỗi, dân quê không có văn hóa gì, để mọi người chê cười rồi. Thế này đi, chúng ta tới khách sạn nghỉ dưỡng xem xeml”
“Đúng vậy, đúng vậy, khách sạn đã bắt đầu làm việc rồi, nhưng mà chúng tôi nghe Đức Tín nói, kinh doanh rất bình thường, anh vẫn là nên tới đó xem một chút đi!” Cán bộ thôn cũng vội vàng phụ họa theo.
Lục Khải Vũ gật đầu, kéo theo Mạc Hân Hy, xoay người đi về phía khách sạn.
Trưởng thôn quay đầu lại, hung dữ nói với Diệp Minh Quân: “Còn không mau đưa vợ anh đi, tôi nói cho anh biết, nếu như tổng giám đốc Lục Khải Vũ tức giận, hủy bỏ đầu tư, tôi sẽ không tha cho các người đâu”
Diệp Minh Quân và trưởng thôn có họ hàng, dựa theo thân phận thì anh ta cũng phải gọi trưởng thôn một tiếng chú ba, từ trước tới nay anh ta chưa từng nhìn thấy chú ba nói chuyện với anh ta bằng thái độ như vậy!
Lần này, cuối cùng Diệp Minh Quân cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của mọi chuyện rồi. Anh ta muốn tìm chú ba trưởng thôn để nói vài câu, bảo ông ta nói tốt cho mình mấy lời trước mặt tổng giám đốc Lục.
Dù sao thì rất nhiều người trong thôn đều tới khách sạn nghỉ dưỡng làm việc, đãi ngộ và tiền lương tốt hơn nhiều so với anh ta làm công ở Hà Thành.
Nhưng mà, sau khi trưởng thôn quát xong, căn bản còn không thèm nhìn anh ta, vội vàng chạy theo sau Lục Khải Vũ.
Diệp Minh Quân quay đầu lại nhìn Mã Tư Khiết đã đứng lên khỏi mặt đất, tức giận gào lên: “Con đàn bà xấu xa, cô đã hài lòng chưa hả! Công việc của tôi đã mất rồi. Các người hít không khí mà sống đi!”
Mã Tư Khiết chỉ tay vào anh ta nói: “Diệp Minh Quân, anh là tên khốn kiếp, con gái tôi bị bọn họ ném sâu vào trong miệng, anh không nhìn thấy sao?”
Diệp Minh Quân cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ném sâu, con gái cô nếu như không đắc tội với mấy cậu chủ nhỏ đó, không khóc lóc lăn lộn như cô, há mồm gào lớn lên thì sao con sâu đó có thể rớt vào miệng được?”