Anh không dám tưởng tượng, nếu như vừa rồi chiếc xe Volkswagen màu trắng kia không lao ra vọt tới chặn chiếc màu đen xe kia lại thì kết quả sẽ là như thế nào. Mấy đứa con của nah bao gồm cả Khúc Lăng Cường đều có thể sẽ mất mạng trong phút chốc.
Nghĩ đến điểm này, anh lại giơ bàn tay lên đánh bốn anh em.
Lại bị chủ nhân chiếc xe Volkswagen màu trắng giữ lại: “Tổng giám đốc Lục, mấy đứa Vũ Lý vẫn còn là con nít, xin anh hãy bớt giận!”
Lục Khải Vũ lúc này mới quay đầu, nhìn người tới, có chút giật mình: “Tùng, Hồng Vi? Sao hai người lại ở đây?”
Tùng hiện tại đã là nhà thiết kế nội thất của phòng thiết kế Nguyệt Tú, thành tích cũng không tệ. Anh nghe theo ý kiến của Mạc Hân Hy, một bên học tập, một bên công tác, cuộc sống rất phong phú.
Công việc ở lớp vũ đạo của Hồng Vi cũng càng ngày càng tốt, đôi vợ chồng trẻ bây giờ đã kết hôn.
Nghe nói, Hồng Vi đã nói rõ mối quan hệ giữa mình và Lục Khải Dã cho Tùng, hai người đã từng chia tay một đoạn thời gian, chẳng qua là cuối cùng lại phát hiện người mình yêu nhất vẫn là đối phương.
Cuối cùng Tùng cũng quyết định tha thứ cho Hồng Vĩ.
Vừa nãy sau khi hai người ăn cơm tại quán ăn xong, đi ra ngoài ngồi lên xe. Vừa mới chuẩn bị về nhà thì Hồng Vi đột nhiên thấy được mấy người Lục Vũ Lý, vừa mới chuẩn bị xuống xe để chào hỏi lúc thì liền thấy chiếc xe màu đen kia có ý đồ điên cuồng, dưới tình thế gấp gáp, Tùng liều lĩnh đạp chân ga đụng vào chiếc kia màu đen xe.
Tùng chỉ chỉ vào chiếc xe_Volkswagen đã báo hỏng sau lưng nói: “Bọn tôi vừa mới cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị lái xe về nhà, thấy được ý đồ của chiếc xe màu đen kia, dưới tình thế gấp gáp liền liều lĩnh đụng vào”
Lúc này Lục Khải Vũ cực kỳ cảm kích đối với Tùng: “Hồng Vi, Tùng, ân cứu mạng của hai người cả đời này Lục Khải Vũ tôi sẽ khắc ghi mãi trong lòng”
Xảy ra tai nạn giao thông lớn như thế, rất nhiều người đều vây quanh. Hoàng Ánh Tuyết cùng chủ nhiệm Vương cũng không ngoại lệ, cô nhìn thấy vị trí của tai nạn, lại nghĩ tới hướng mà Khúc Lăng Cường cùng mấy đứa trẻ rời đi, trái tim trong phút chốc nhảy lên tận cổ họng.
Ra sức chen vào đám người, đi đến trước mặt mấy đứa trẻ: “Vũ Tuấn, Vũ Lý, Tấn Khang, Vũ Bách, các con không có chuyện gì chứ! Hù chết cô Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Lăng Cường cũng bình yên vô sự, sự căng thẳng trong lòng lúc này mới buông xuống.
Bốn tên nhóc con vừa rồi bị dọa một trận, sau đó lại bị bố của mình đánh mấy bàn tay, lúc này lại thấy cô giáo thì đồng loạt ngại ngùng cúi đầu.
Ngay tại lúc này, chẳng biết tại sao Khúc Lăng Cường vừa nấy vẫn còn rất khỏe lại đột nhiên hai mắt tối sầm lại, ngã xuống trên mặt đất.
Bốn tên nhóc con bao gồm cả Lục Khải Vũ và vợ chồng Tùng đều hoảng hồn.
“Chú ơi, chú làm sao vậy?” Lục Vũ Tuấn là đứa đầu tiên nhào tới.
Hoàng Ánh Tuyết cũng sửng sốt một chút, không chút suy nghĩ, trực tiếp nhào tới ôm lấy Khúc Lăng Cường: “Lăng Cường, Lăng Cường, anh làm sao vậy? Anh đừng dọa em mài”
Sắc mặt Khúc Lăng Cường tái nhợt, cả người nhìn vào làm cho người ta cảm thấy suy yếu tiều tụy, trên môi không còn một chút máu.
Từng hình ảnh ngọt ngào trong quá khứ của hai người lúc này như: một đoạn phim tái lại trong đâu Hoàng Ánh Tuyết, những hồi ức ngọt ngào của hai người bị cô dùng oán hận để lãng quên, chuyện Khúc.
Lăng Cường đã từng bảo vệ cô, tìm người đấu tranh vì cô, đánh tên đàn ông cặn bã đã bị giấu sau trong quá khứ lúc này toàn bộ lại lan tràn trong đầu Hoàng Ánh Tuyết.
Nước mắt của cô chảy ra.
Thì ra, trước giờ cô chưa hề quên anh ấy, thì ra, cô vẫn luôn yêu anh ấy. Tất cả những gì trong quá khứ đều là tự cô lừa mình dối người mà thôi!