Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đúng là cặp bố mẹ số khổ, toàn quá trình đều cúi đầu ăn cơm, và dường như miễn nhiễm với cuộc cãi vã giữa anh em bọn họ.
“Bố, mẹ, con sẽ nói cho hai người nghe..” Cậu ấy nghiêng người về phía trước một cách bí ẩn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị bố mình hung hãn trừng mắt.
Lục Khải Vũ nghĩ đến hành động khiêu khích vừa rồi của cậu con trai mập, cả khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Lục Vũ Bách, bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải bố vừa kêu con lên lầu ngủ sao? Ai cho phép con xuống dưới lầu. Nếu ngứa da, thì cứ nói đi!”
Lục Vũ Bách liếc anh một cái, cơ thể mập mạp đứng thẳng: “Bố à, nếu như bố không muốn nghe việc này, thì bố đừng hối hận nhé!”
Sau đó, Tiểu Bạng Tử ngẩng cao đầu và bỏ đi một cách đầy kiêu hãnh.
Hừm, tự cho mình là người lớn, đã vậy còn không cho cậu nói, vậy thì hãy đợi thu dọn đống hỗn độn do anh cả và những người khác gây ra!
Cậu bé ở trên tầng hai đã nghe rất rõ ràng, chiều mai sau khi tan học, cô giáo Hoàng sẽ cùng chủ nhiệm giáo vụ mới chuyển đến hẹn hò đi xem phim.
Vị chủ nhiệm Vương kia đã theo đuổi cô giáo Hoàng suốt cả tháng này.
Cô giáo Hoàng hình như cũng không có ác cảm với đối phương, đã đồng ý rồi, quyết định chiều tối sẽ đi xem phim cùng chủ nhiệm Vương, sau đó lại đi ăn đêm.
Nhưng mà, anh ba lại nói chú Khúc Lăng Cường của anh ấy thích cô giáo Hoàng, không muốn cô giáo Hoàng và chủ nhiệm Vương gai mắt đi hẹn hò, do đó, anh cả và những người khác đã bí mật lên kế hoạch âm thầm trong phòng, ngày mai sẽ nghĩ cách cản trở buổi hẹn của cô giáo Hoàng.
Bọn họ mới chỉ liệt kê một vài phương án, trong số đó có một cái hình như là khiến chủ nhiệm Vương bị thương, sau đó anh ta sẽ không thể đi hẹn hò đúng giờ. . ngôn tình tổng tài
Cậu bé vốn dĩ có lòng tốt muốn nói cho bố mẹ biết, vậy mà đồng chí Lục lại không không muốn biết, thế thì mặc kệ.
Lục Vũ Bách cũng không muốn bắn đứng anh em, là người bị người khác gạt sang một bên!
Lục Minh Húc và mấy người khác vào lúc này đang thảo luận sôi nổi trong phòng.
Lục Vũ Lý chạy lên tầng hai, chuẩn bị trở về phòng soi gương thì nghe thấy tiếng nói, cũng đứng núp ở cửa phòng, nghiêng tai nghe lén.
Lục Vũ Tuấn: “Anh cả, em cảm thấy biện pháp này có chút nguy hiểm, nếu chủ nhiệm Vương bị ngã gãy chân thì làm sao? Bố mà biết được, sẽ đánh chúng ta”
Vị chủ nhiệm giáo vụ theo đuổi cô giáo Hoàng, đã ba mươi hai tuổi, năm ngoái vừa ly hôn.
Lục Tấn Khang: “Anh cả, em cảm thấy chúng ta vẫn nên áp dụng phương pháp kín đáo hơn một chút. Vị chủ nhiệm Vương này nhất định có khuyết điểm. Chúng ta điều tra kỹ một chút, rồi đưa bằng chứng cho.
cô giáo Hoàng, em tin rằng cô giáo Hoàng sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Lục Minh Húc: “Nhưng mà, em vừa với kiểm tra tư liệu của chủ nhiệm Vương rồi, người này ngoại trừ yêu công việc ra, cơ bản không có khuyết điểm gì quá lớn. Hơn nữa, anh ta trước kia dạy học ở miền núi ba năm. Bởi vì rất ít khi trở về nhà, cho nên vợ của anh ta mới đệ đơn ly hôn”
“Hiện tại, vị chủ nhiệm Vương này độc thân, không có con, có một ngôi nhà rộng 120m2 ở Hà thành và đã thanh toán đầy đủ, thích đọc báo, viết lách, có rất nhiều tiếng nói chung với cô giáo Hoàng, căn bản không tìm ra điểm khiến cô giáo Hoàng ghét”
Lục Vũ Tuấn thở dài một hơi: “Vậy phải làm thế nào? Chú của em là một người quá ôn hòa và lưỡng lự, lo được lo mất. Hôm qua ở nhà chú ấy em đã vô tình nhìn thấy máy tính của chú ấy, bên trong có một thư mục, toàn bộ đều là thư viết cho cô giáo Hoàng. Tổng cộng có 1001 bức thư! Chú ấy rất thích cô giáo Hoàng, nhưng vẫn luôn không dám thổ lộ, em muốn giúp chú ấy”
Lục Vũ Lý ở ngoài cửa nghe thấy vậy, liền đẩy cửa đi vào: “Chuyện này quá đơn giản, em hãy sao chép tất cả thư từ máy tính của chú ấy, rồi trực tiếp gửi cho mợ của em là được. Chút chuyện cỏn con này, mà mấy người cũng phải bàn bạc trong thời gian dài như vậy à?”