Vừa nghe tới bà xã bảo bối đói bụng, Lục Khải Vũ không cam lòng trừng mắt nhìn lên tầng hai một cái, sau đó ôm Mạc Hân Hy về nhà ăn chuẩn Thế nhưng hai người vừa mới xoay người thì Lục Tử Lý vừa rồi còn tập đàn piano trên ban công cùng Mộc Lam đã huýt sáo đi vào phòng khách.
“Ôi ôi! Tiểu Bạng Lục ỷ vào gần đây sức lực tăng lên càng ngày càng kiêu ngạo, còn dám giáp mặt nói chuyện với bố như vậy. Bố, bố không đánh nó sao?”
Dáng vẻ Lục Tử Lý xem náo nhiệt, không chê nhiều chuyện lên tiếng.
“Con muốn nhìn thấy Vũ Bách bị đánh à?” Lục Khải Vũ lạnh mặt hỏi lại.
Lục Vũ Lý gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, đứa nhỏ này quá ngốc nghếch! Ăn đến béo như vậy rồi mà vẫn muốn ăn, bố à, bố phải đánh em ấy một trận, con đoán em ấy sẽ thực sự ăn kiêng để giảm cân”
Tuy nhiên, sau khi nói xong Lục Vũ Lý ngẩng cổ nhìn bàn ăn của phòng ăn, cái đĩa ở trên đó hình như có sườn viên chua ngọt! Là món ăn yêu thích của cậu ta.
Lục Khải Vũ liếc nhìn ánh mắt của Lục Vũ Lý, rất nhanh liền hiểu ra suy nghĩ nhỏ của đứa trẻ này.
Anh bất lực lắc đầu, không muốn để ý đến mấy đứa trẻ đầu gấu này nữa, kéo tay Mạc Hân Hy, bước vào phòng ăn.
Hai người ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng mà, vừa mới húp một miếng cháo, Lục Vũ Lý đã đi tới bên cạnh Mạc Hân Hy, vẻ mặt nịnh nọt: “Mẹ ơi, chú hai sẽ kết hôn vào ngày mốt, hôm nay bố và mẹ có phải rất mệt mỏi đúng không?”
Mạc Hân Hy liếc mắt nhìn con trai cắn một miếng sườn viên chua ngọt: “Vẫn ổn, không đến nỗi quá mệt, Nhị Bảo, có phải ở trường các con lại chọc giận giáo viên không?”
Lục Vũ Lý nuốt nước bọt: “Không có, hôm nay biểu hiện của bọn con đều rất ngoan, cả chín người chúng con đều đạt hai điểm một trăm trong bài kiểm tra hàng tuần! Mợ con còn khen bọn con nữa!”
“Thật không? Các con thật tuyệt! Nào, mẹ sẽ thưởng cho con một viên chua ngọt” Là một người mẹ, cô thực sự chỉ cần liếc một cái là nhìn ra tâm tư của con trai.
Nhị Bảo cũng giống như Lục Bảo, lấy một món ăn nhẹ làm tiêu chuẩn!
“Con vừa mới ăn xong rồi, nhưng vẫn phải cảm ơn mẹ đã thưởng!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác của Lục Vũ Lý lại vô cùng nhanh, đã cầm cái nĩa ở bên cạnh trực tiếp xiên một viên chua ngọt đưa tới miệng.
Mạc Hân Hy liếc mắt nhìn cậu bé: “Không phải con nói đã ăn rồi sao? Lẽ nào con cũng muốn trở thành một cậu bé mập mạp như Lục.
Bảo hả? Sau này con có muốn làm ảnh đế không? Mẹ nói cho con biết, mẹ không thể nuôi các con cả đời được!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của bố, nhìn ai cũng một bộ dạng thấy khóc chịu, Lục Vũ Lý khó khăn nuốt viên chua ngọt vào trong, kề vào tai Mạc Hân Hy nói nhỏ: “mẹ, bố làm sao vậy? Lẽ nào ông chú đến rồi ạ?”
Cháo trong miệng của Mạc Hân Hy thành công bị lời nói của con trai khiến cho phun ra ngoài.
“Nhị Bảo, cái này con nghe ai nói thế? Mẹ biết thế nào là ông chú không?” Cô khóc không được, cười cũng không xong.
Con trai mới cần này tuổi, những từ này là nghe từ đâu ra?
Thấy phản ứng của Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ biết Nhị Bảo chắc chắn không nói những điều tốt đẹp về anh, anh cảm thấy huyết áp của mình lại tăng lên.
Lục Vũ Lý lại một bước, chuẩn bị sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào: “Khi con ở châu Âu, trong nhà có một chị bảo mẫu, thường hay gọi điện thoại cho bạn trai, nói là bà dì của chị ấy đến rồi, tâm trạng không tốt, dặn anh ta đừng chọc chị ấy tức.”
“Sau này, con ở cửa nhà, bắt gặp hai người bọn họ. Con đã trốn và nghe lén cuộc nói chuyện của họ, chọ bảo mẫu lại nói như vậy, nhưng anh bạn trai lại nói, ông chú của anh ấy cũng đến rồi, tâm trạng cũng không tốt. Sau đó, chị bảo mẫu liần bật cười”