Anh không tin cái thăng ranh con Mộ Dung Lăng Dã đó có sức quyến rũ để thu hút con gái của anh.
Sau khi nói chuyện một hồi thì Mạc Hân Hy mới quay ra nhìn quản gia Vương: “Quản gia Vương, có một chuyện mà vợ chồng chúng tôi đã thương lượng qua, cảm thấy vẫn là không nên giấu ông”
Quản gia Vương sửng sốt: “Có chuyện gì vậy, mời cô Lục cứ nói”
Hình như là ông ta từ trước tới nay chưa từng có qua lại gì với nhà họ Lục mà?
“Là chuyện có liên quan đến con gái của ông, Vương Kỳ”
“Vậy sao, con bé hiện giờ đang ở đâu?” Vừa nghe đến tên con gái của mình, quản gia Vương vội hỏi với giọng điệu gấp gáp.
Hai vợ chồng họ chỉ có mỗi một cô con gái, từ nhỏ đã kỳ vọng rất nhiều vào cô con gái này.
Con gái cũng rất cố gắng, từ nhỏ thành tích học tập luôn luôn đứng đầu, cuối cùng thì cũng thi vào một trường đại học có tiếng nhất ở châu Âu.
Nhưng mà chính cô con gái ngoan ngoãn như thế thì lại bị một người đàn ông lừa gạt trong thời gian học đại học, chưa kết hôn mà lại đã mang thai.
Nhà họ Mộ Dung tuy rằng là dòng dõi quý tộc hơn trăm năm, nhưng mà tư tưởng cũng rất bảo thủ. Nhà quản gia Vương thì từ đời ông nội đã làm cho nhà họ Mộ Dung.
Bản thân ông ta cũng là từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Mộ Dung, bởi vậy tư tưởng cũng rất là bảo thủ.
Khi ông ta nghe thấy cô con gái mình chưa kết hôn mà đã mang thai, lại còn quyết định sinh đứa bé đó ra, trong lúc tức giận đã tát cho.
‘Vương Kỳ một cái, lại còn lớn tiếng nói là muốn cắt đứt quan hệ bố con với cô ấy.
Sáu năm rồi, cùng với thời gian, tuổi tác của ông cũng ngày càng lớn, hai vợ chồng ông cũng ngày càng nhớ đến con gái.
Càng nghĩ càng lo lắng cô ấy ở ngoài một mình mang theo đứa bé sẽ bị người khác bắt nạt.
Thế nên ông ta đã cầu xin với trưởng họ, dùng danh nghĩa một vi nghiên cứu y dược của nhà họ Mộ Dung tuyển dụng cô ấy, ông ta muốn con gái quay về bên cạnh mình.
Vợ chồng ông đều đã già rồi, cũng ngưỡng mộ niềm vui thú gia đình đầm ấm hạnh phúc của những gia đình khác.
Nhưng mà, con gái ông ta quay về chưa đến một tuần, bọn họ thậm chí còn chưa kịp gặp mặt cháu ngoại thì bọn họ lại mất tích.
Ông ta và vợ đều rất lo lắng, nhờ người đi điều tra nhưng chỉ biết là con gái đưa cháu ngoại đến Hà thành, sau đó thì không hề điều tra được thêm gì nữa.
Vì vậy, lúc này khi nghe Mạc Hân Hy nói như vậy, quản gia Vương rất kích động!
“Chuyện là, hiện giờ cô ấy có xảy ra một số vấn đề, có lẽ là không nhớ lắm về những chuyện trước đây nữa” Mạc Hân Hy do dự một lúc, nhưng rồi vẫn nói ra sự tình cho ông ta biết.
“Không nhớ rõ lắm về những chuyện trước đây? Cô Lục, lời cô vừa nói là có ý gì chứ?” Quản gia Vương hơi nhíu mày lại.
Mạc Hân Hy chỉ còn cách kể lại một cách sơ lược những chuyện đã xảy ra với Vương Kỳ sau khi cô ấy đến Hà thành.
“Cái gì?”
Không chỉ có quản gia Vương, mà đến cả trưởng họ nhà họ Mộ Dung và Mộ Dung Lãnh Nam nghe thấy Mạc Hân Hy nói như vậy đều cảm thấy rất kinh ngạc.
“Người tên cái gì Mai đó, còn cả những người đã ức hiếp bé Kỳ nữa, bọn chúng hiện giờ đang ở đâu? Người nhà họ Mộ Dung chúng tôi không thể người khác tùy tiện ức hiếp đến như thế được!” Trưởng họ nhà họ Mộ Dung nói với gương mặt đầy phẫn nộ.