Sau khi cô gái ngồi thì lấy điện thoại lướt web.
Phó Sâm nhìn thoáng góc nghiêng của cô gái, gương mặt hoàn hảo như tranh vẽ, bỗng anh ta có cảm giác quen thuộc.
Sau đó, anh ta nghe tiếng nói khẽ chuyện của người phía sau, trong lời nói chứa đựng sự phấn khích.
“Nhìn kìa, đúng là “Một Làn Khói”! Chúng ta ngồi chung máy bay với cô ấy đói”
“Đúng đó, đúng đó, tớ kích động quá đi mất, xuống máy bay tớ sẽ đi xin chữ kí!”
Một Làn Khói? Phó Sâm giật mình, sau đó nghiêng đầu nhìn cô gái.
Máy bay đã cất cánh, cô gái kia tắt điện thoại, nhắm mắt lại.
Quả nhiên đối phương là blogger ẩm thực truyền bá ẩm thực trong nước, có ảnh hưởng nhất trên mạng – “Một Làn Khói” với hơn hai trăm nghìn fan hâm Cũng bởi thế mà anh ta mới cảm thấy cô nàng trông quen mắt!
Video đồ ăn của “Một Làn Khói” quay theo phong cách cổ trang, mỗi một cảnh quay đều hoàn hảo như tranh vẽ. Cư dân mạng đùa rằng nếu chụp màn hình lại thì có thể làm thành hình nền điện thoại.
Bản thân cô ta rất độc lập, chăm chỉ, tích cực đi lên, giàu lòng thương người. Cô ta là một trong số ít người ảnh hưởng tích cực trên mạng.
Mẹ Phó Sâm là fan hâm mộ của blogger ẩm thực này. Thế nhưng anh ta không ngờ rằng cô gái đó lại trẻ như vậy, càng có vẻ thu hút hơn trong video.
Trên máy bay đến châu Âu, một tình yêu ẩm thực lặng lẽ kéo màn che ra.
Hà thành, khi Lục Khải Vũ tiễn Phó Sâm đi rồi về nhà thì bọn trẻ vẫn chưa tan học.
Bởi vì Lục Khải Dã muốn nhanh chóng tiến hành hôn lễ với Lưu Cửu Nhạ, Mạc Hân Hy chuẩn bị đến nhà chính, trông thấy anh bèn cười nói: “Em còn tính gọi cho anh!”
Lục Khải Vũ ôm cô vào lòng: “Chuyện gì hả?”
Mạc Hân Hy do dự nói ên quan đến Vương Kỳ, quản gia Vương đi theo trưởng họ nhà họ Mộ tới Hà thành. Em đang nghĩ rằng chúng ta có nên nói cho ông ấy biết chuyện của Vương Kỳ không! Dù sao Vương Kỳ cũng là con gái duy nhất của ông!”
Lục Khải Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh cảm thấy chúng ta vẫn nên nói cho ông ấy biết, dù sao cũng là con gái và Niệm Đơn là cháu gái ngoại của ông ấy”
Mạc Hân Hy cười nói: “Em cũng cho là vậy. Chúng ta qua bên mẹ xem thử có cần giúp gì không rồi sau đó đi khách sạn tìm quản gia Vương”
Lục Khải Vũ vuốt tóc cô: “Được rồi, mọi chuyện nghe theo vợ hết”
Thế là hai người đi ra ngoài.
Trong thang máy, Mạc Hân Hy lại hỏi anh: “Đúng rồi, cổ phần tập đoàn nhà họ Lục sao anh?”
“Em yên tâm, trưởng họ nhà họ Mộ Dung đã hủy hợp đồng. Phó Sâm đã chuyển tất cả cổ phần dưới tên anh. Thủ tục đã hoàn thành, anh đã chuyển tiền cho anh ấy. Nhưng mà khi tra ra sự thật thì anh ấy càng chán chường hơn, cần một thời gian để bình tâm! Nhưng mà nó cũng không hề liên quan đến sự nghiệp nhà họ Phó!”
Lúc này, Mạc Hân Hy mới yên tâm: “Thật ra trưởng họ nhà họ Mộ Dung thật tội nghiệp, hai đứa cháu mà ông ấy yêu thương nhất lại giết hại lẫn nhau làm người đầu bạc tiên kẻ đầu xanh! Không biết bây giờ ông ấy thế nào?”
Lục Khải Vũ nắm chặt tay cô: “Vợ à, em cứ yên tâm, sóng gió gì mà ông cụ Mộ Dung chưa từng trải qua. Mặc dù ông ta khó chịu nhưng tuyệt đối sẽ không bị đánh bại”
“À, Thạch Thiên Bằng đâu! Anh định xử lý thế nào? Anh ta là anh trai của Đào Lệ Mẫn, hơn nữa còn từng hợp tác với Lư Bạch Khởi bắt cóc Ngũ Bảo. Anh định làm thế nào hả?”
Bấy giờ, hai người bọn họ đã đi tới cửa khu chung cư, chú Mãnh mở cửa xe, hai người ngồi vào trong.
“Anh ta là tâm phúc của Mộ Dung Lãnh Nhụ, là người làm nhà họ Mộ Dung. Trưởng họ nhà họ Mộ cần biết thêm thông tin nên đã dẫn anh ta đi rồi!”
“Trưởng họ nhà họ Mộ Dung đã dẫn anh ta đi rồi?” Mạc Hân Hy bất ngờ.