Ông cụ Mộ Dung run rẩy chỉ vào cô ta, cả người thoáng già đi rất nhiều.
Ông ấy cực khổ cả đời, tự nhận mình thành công trong việc dạy dỗ con cháu, nhưng tại sao nhà họ Mộ lại gặp phải tình cảnh mảu mủ tương tàn.
Làm sao ông ấy có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông của nhà họ Mộ?
Mộ Dung Lãnh Nhu che mặt lùi về phía sau từng bước, trong mắt hiện lên tia thù hận, nếu ông nội đã biết được sự thật, cô ta cũng không cần giấu giếm gì nữa.
“Ông chỉ biết trách cháu, từ nhỏ tới lớn, miễn là cháu và anh trai chị gái xảy ra mâu thuẫn gì, ông đều sẽ cho rằng đó là lỗi của cháu. Năm cháu bảy tuổi, rõ ràng Mộ Dung Lãnh Nguyệt đã cố tình bỏ rơi cháu trêr đường khiến cháu bị lạc, hại cháu bị bắt cóc”
“Tuy nhiên, cũng bởi vì khi chị ta nhìn thấy cháu, ôm cháu khóc lóc hối hận, mọi người bèn tha thứ cho sự bất cẩn của chị ta, còn nghi ngờ do cháu chạy chơi lung tung nên mới bị lạc. Đều là con gái nhà họ Mộ Dung, tại sao lại phân biệt đối xử như thế, cháu hận chị ta, cháu muốn chị ta phải chết”
“Các người có biết năm đó sau khi cháu bị bắt cóc đã trải qua như thế nào không? Ông còn là ông nội của cháu không, ông có từng quan tâm cháu sao? Ông không có, người ông quan tâm trước giờ chỉ có chị cả và hai đứa cháu trai của ông, cháu ở trong mắt ông chỉ là đồ bỏ đi”
“Mặc dù những năm qua cháu cố gắng thế nào, gắng sức biểu hiện mình ra sao. Trong lòng ông, cháu không thể sánh với ông anh cả vô dụng và ông anh hai tầm thường của cháu. Ông vẫn muốn họ kế thừa vị trí đứng đầu của nhà họ Mộ, ông nội ơi, sở dĩ cháu ra nông nỗi như ngày hôm nay đều tại ông, đều do sự bất công của ông mà rai”
Mộ Dung Lãnh Nhu dùng tay chỉ vào ông cụ Mộ Diung kể lể.
Ông cụ Mộ tức giận đến xanh mặt, nếu không phải trước đó đã uống thuốc sơ cứu cực mạnh, chắc lúc này ông ta đã ngất đi vì tức giận.
“Mày, mày là đồ nghiệp chướng! Mày giết chị cả, tinh kế anh hai mày, mày còn cãi bướng nữa hả?” Nói xong, ông cụ Mộ lảo đảo bước lên, định tát Mộ Dung Lãnh Nhu thêm cái nữa.
Mộ Dung Lãnh Nam vội ngăn cản ông ấy: “Ông ơi, cơ thể ông là quan trọng nhất. Tuyệt đối đừng tức giận!”
Quản gia Vương nhanh chóng lấy ghế rồi đỡ trưởng họ nhà họ Mộ ngồi xuống.
Mộ Dung Lãnh Nam đi đến trước mặt Mộ Dung Lãnh Nhu, vẻ mặt vừa thất vọng vừa đau lòng nói: “Lãnh Nhu à, em đã khiến chúng ta quá thất vọng”
“Thất vọng? Mộ Dung Lãnh Nam, anh đừng “giả mù sa mưa”. Chắc hẳn bây giờ trong lòng anh như “mở cờ trong bụng” rồi. Chỉ lớn chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện, vị trí trưởng họ không thuộc về anh thì còn là ai nữa. Anh muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn quá đột tử đó!”
Xem như là vạch mặt nhau nên Mộ Dung Lãnh Nhu lười giả vờ, cô ta nói ra lời cay nghiệt khó nghe.
Sau lưng Mộ Dung Lãnh Nam, trưởng họ nhà họ Mộ nghe xong thì chỉ tay vào cô ta, đồng thời nói với quản gia Vương: “Ông nghe đi, ông nghe đi, con nhỏ nghiệp chướng này nói chuyện với anh hai nó thế đấy?
Hôm nay nếu không giết nó, thì tôi có lỗi với đứa cả”
“Người đâu, bắt tên nghiệp chướng này lại cho ta!”
Trưởng họ nhà họ Mộ ra lệnh, từ bên ngoài có một nhóm vệ sĩ thân hình lực lưỡng tiến vào trong.
“Thạch Thiên Bằng, người của chúng ta đâu?” Mộ Dung Lãnh Nhu hét về phía nhà máy.
Nhưng mất một lúc vẫn không có phản hồi gì, cô ta khó hiểu, quay đầu thì nhìn thấy Lục Khải Vũ và Long Uy đang đỡ Hàn Tá đi ra từ nhà máy.