Giọng nói của Hàn Tá đột nhiên dừng lại, gương mặt vẫn luôn tái nhợt hơi ửng đỏ.
“Tôi là một người đàn ông bình thường, hơn nữa vẫn luôn yêu thâm chị của cậu. Trong hoàn cảnh đó, tôi hoàn toàn không kiểm soát được chính mình, kế tiếp chúng tôi…”
“Sau khi sự việc xảy ra, thấy chị cậu ngủ rất ngon, tôi rất sợ hãi cũng rất căng thẳng. Đồng thời, tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với cô ấy, vì thế tôi đành lén bỏ trốn”
“Tôi cứ tưởng rằng không ai biết chuyện này, thế nhưng trước ngày chị cậu kết hôn một tuần lễ, Mộ Dung Lãnh Nhu đột nhiên tới tìm tôi, đưa cho tôi một tờ báo cáo xét nghiệm và đoạn video ngày hôm đó.”
“Ngay lúc ấy, tôi mới biết được chị cả của cậu có thai, cũng chính lúc đó tôi mới biết răng mình đã bị Mộ Dung Lãnh Nhu tính kế. Cô ta dùng đoạn video để uy hiếp, bắt tôi đi tìm chị cậu và dẫn cô ấy rời khỏi Châu Âu”
“Tuy nhiên, chị cả của cậu và Phó Sâm đã yêu nhau năm năm, hơn nữa còn sắp kết hôn, sao cô ấy chịu đi theo tôi? Khi đó, tôi bèn từ chối lời đề nghị của cô ta”
“Nhưng cô ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười nói rằng chỉ đang thử thăm dò tôi mà thôi. Cô ta nói cô ta cũng mong chị cả mình kiếm được hạnh phúc, cô ta rất đồng cảm với tôi, tình nguyện giúp tôi trà trộn vào nhà họ Mộ lén gặp chị cả cậu một lần cuối”
“Để gặp mặt chị cả cậu lần cuối cùng, tôi nghe theo sự sắp xếp của cô ta lén trà trộn vào nhà họ Mộ. Lúc tôi tới phòng chị cả cậu, cô ấy đang tắm, tôi không dám làm phiền nên chỉ nhìn thoáng qua ảnh cô dâu, sau đó liền bỏ đi”
“Về sau tôi hay tin cô ấy tự sát, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, vì thế lén trốn về nước. Tôi giấu họ giấu tên, đóng giả thành nông dân kết hôn với Mai Thúy, tôi và em trai tôi trông khá giống nhau. Vào thời điểm đó, tôi không dám dùng họ tên thật của mình để nhận giấy đăng ký kết hôn, bởi vậy tôi dùng tên của em mình, tôi sợ người nhà họ Mộ tìm được mình nên không dám trở về thôn họ Hàn. Hai năm trước, tôi luôn ở tại nhà mẹ đẻ của Mai Thúy”
mắt xẹt qua một tia suy tính: “Đừng phiền não nữa, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi có cách khiến cô ta thừa nhận hết tất cả những chuyện năm đó.”
“Anh? Có cách thật sao?” Vẻ mặt của Mộ Dung Lãnh Nam mừng rỡ.
Lục Khải Vũ nhìn anh ta, gật đầu đầy tự tin.
Hơn tám giờ tối, tại chỗ ở riêng của Mộ Dung Lãnh Nhu, cô ta đang ngồi trên ghế sopha đọc báo.
Thạch Thiên Bằng vội vã từ bên ngoài chạy vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng của Phó Sâm trên tầng hai, sau đó mới nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Cô ba ơi, Hàn Tá bị người ta bắt rồi!”
“Cái gì? Bị ai bắt? Chuyện từ khi nào? Làm sao bọn họ biết Hàn Tá ở đâu?” Mộ Dung Lãnh Nhu chợt bật dậy khỏi ghế sopha.
Cô ta từng đi tìm Hàn Hữu, muốn hỏi tin tức của Hàn Tá từ miệng Hàn Hữu, có điều dụ dỗ uy hiếp thế nào, Hàn Hữu cũng không chịu tiết lộ.
Cô ta sai người đi theo dõi Hàn Hữu suốt ba tháng trời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.