Bác sĩ Tôn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu: “Một đứa con nít con chẳng hiểu gì thì đừng hỏi bậy bạ nữa”“
Đợi sau khi hai người đi xa.
Lưu Cửu Nhạ ở trong phòng mới lạnh nhạt nói với anh: “Anh đói rồi đúng không, em đi xuống bếp nấu đồ ăn cho anh ăn”
Thấy cô muốn đi, Lục Khải Dã vội vàng ngăn cản cô: “Không, anh không đói, bà xã em qua đây đi, cách xa anh như thế làm gì chứ?”
Lưu Cửu Nhạ trợn mắt cho anh ánh mắt ghét bỏ: “Tối hôm qua chỉ ăn một tô mì, anh chắc chắn anh thật sự không đói sao?”
“Cái gì? Bà xã sao em biết tối hôm qua anh chỉ ăn một tô mì thế, em..” Khuôn mặt Lục Khải Dã kinh ngạc, quên mất chân mình bị thương mà trực tiếp đi xuống giường muốn đi qua ôm lấy Lưu Cửu Nhạ.
Nhưng mà cái chân bị thương kia vừa chạm đất cơn đau đã xông đến làm anh hơi lảo đảo, Lưu Cửu Nhạ vội đi qua đỡ anh.
“Anh làm gì vậy hả? Chân còn bị thương sao lại mau quên thế chứ?”
Lực Khải Dã nhân cơ hội ôm lấy cô, mặt dày không biết xấu hổ nói với cô: “Anh sợ em đi, chỉ muốn ôm em và em bé nên quên mất”
Lưu Cửu Nhạ vừa cạn lời vừa trừng anh một cái, cô đỡ anh ngồi xuống giường, nhưng mà trong cả quá trình Lục Khải Dã vẫn luôn ôm cô, vẫn chẳng chịu buông tay ra.
“Lục Khải Dã, anh buông em ra!” Cô cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng Lục Khải Dã vẫn cứ ôm cô gắt gao, căn bản không thể nào thoát ra được.
“Không buông, cả đời này anh cũng sẽ không buông em ra nữa.
Chuyện lần này là anh sai, anh không nên giấu em. Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách anh hết được, hôm đó ở bệnh viện anh vốn muốn đợi sau khi em tỉnh lại thì nói cho em biết. Nhưng mà anh lại ngủ quên mất, đợi khi anh thức dậy đã không thấy em đâu nữa rồi”
“Anh hỏi anh cả và chị dâu, hai người bọn họ chỉ nói em rất khỏe, đứa bé cũng rất khỏe nhưng không chịu nói cho anh biết em đang ở đâu. Em muốn trách cũng trách bọn họ trước mới đúng”
“Thật ra anh cũng là một người bị hại, rất đáng thương đấy”
Sau khi nói xong, tay anh đặt lên chiếc bụng nhỏ của Lưu Cửu Nhạ: “Cục cưng, con có nghe thấy không? Không phải bố không đi tìm con và mẹ đều là do bác cả của con không chịu nói cho bố biết hai mẹ con con đang ở đâu. Đợi sau khi con chào đời, nhất định phải tìm bác cả con để tính sổ cho bố hết giận có được không?”
Lưu Cửu Nhạ bị anh chọc cười: “Lục Khải Dã, anh nói bậy gì đấy? Đừng dạy hư trẻ nhỏ.”
Thấy cuối cùng cô cũng cười, Lực Khải Dã dùng sức ấn Lưu Cửu Nhạ lên giường: “Bà xã, em cười rồi không giận nữa”
Đối với hành vi ngốc nghếch này của anh, Lưu Cửu Nhạ tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Lục Khải Dã, trong bụng em còn có cục cưng đấy!”
Lục Khải Dã cúi đầu khẽ hôn lên môi cô một cái, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng nhỏ của cô.
“Bà xã, em phải nhớ nhé! Vừa nãy đã rất cẩn thận rồi.”
Sau đó anh dán lên bụng Lưu Cửu Nhạ nhẹ giọng nói với đứa bé: “Cục cưng, bố biết con rất dũng cảm nên chẳng sợ đâu có đúng không?”
“Cút” Lưu Cửu Nhạ dùng sức đẩy anh ra, sau đó đứng dậy giữ khoảng cách một mét với anh.
Lục Khải Dã nhìn cô, vẻ mặt bị tổn thương: “Bã xã, em làm gì vậy?
Chân của anh đã sưng thành như vầy rồi, em còn không chịu tha thứ cho anh nữa sao?”
Lúc này Lưu Cửu Nhạ mệt mỏi: “Khải Dã, anh biết trước đó em suýt tí nữa đã sinh non hay không hả?”
Lục Khải Dã gật đầu: “Đương nhiên là anh biết rồi, nhưng vừa nấy ông Tôn đã nói rồi, hiện tại em đã qua ba tháng đầu rồi, cục cưng đã không có vấn đề gì rồi sao?”
“Cho nên anh đè em lên giường sao?”