Lưu Bình còn chưa nói gì, thì Thiên Nam ở phía sau cô ta lại không vừa ý, trực tiếp giữ chặt lấy cô ta rồi tùy hứng nói: “Cô à, cháu không cần tiền, cháu chỉ muốn gả cho Khải Dã. Cháu yêu anh ấy, cô, cháu yêu Khải Dã. “
Sau khi nói xong, Thiên Nam trực tiếp bổ nhào người tới trước mặt Lục Khải Dã, một phát liền ôm lấy anh ta: “Khải Dã, anh đã từng nói, anh hoàn toàn không thích Lưu Cửu Nhạ, là cô ấy bám lấy anh. Anh nói người mà anh yêu nhất là em, hơn nữa vì để cầu hôn em, đích thân anh đã thổi hơn một ngàn quả bóng bay. Có phải là anh trai anh ép buộc anh, là anh ấy không cho anh cưới em à?”
Thiên Nam không biết là đơn thuần hay là ngu ngốc, đã đến lúc này rồi, cô ta vậy mà vẫn tưởng rằng Lục Khải Dã đối với cô ta là thật lòng!
Lục Khải Dã đẩy mạnh cô ta ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Thiên Nam, tôi xin lỗi. Tôi hoàn toàn không yêu cô. Người mà tôi yêu nhất vẫn luôn là Cửu Nhạ. Không phải cô ấy bám lấy tôi mà là tôi vẫn luôn bám lấy cô ấy. Tôi nói những lời đó với cô, cố ý tiếp cận cô, chỉ là để lợi dụng cô của cô diệt trừ Ngô Chính Quang mà thôi.”
“Bây giờ, trò chơi đã kết thúc. Cô muốn đền bù bao nhiêu, nhà họ Lục của chúng tôi sẽ thỏa mãn cô hết mức”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt, xa cách và xa lạ của Lục Khải Dã, Thiên Nam đột nhiên bật khóc: “Anh, anh nói cái gì? Anh tiếp cận em chỉ là để lợi dụng em?”
“Đúng vậy” Lục Khải Dã gật đầu và trả lời rất chắc chắn.
Thiên Nam hoảng hốt lo sợ nhìn về phía cô của mình: “Cô, phải làm sao đây? Khải Dã chắc chắn là vì chuyện xảy ra đêm hôm đó, nên mới không cần cháu nữa. Phải làm sao đây?”
Sau đó, cô ta giống như phát điên, trực tiếp nắm chặt lấy tay của Lưu Bình, biểu cảm trên mặt có đôi chút dữ tợn: “Cô, cháu biết cô có khả năng. Cô mau tìm người, đi giết mấy người đó đi. Giết bọn họ rồi sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó nữa. Giết bọn họ, giết chết bọn họ!”
Lưu Bình vội vàng ôm lấy cô ta: “Thiên Nam, Thiên Nam, cháu bình tĩnh lại đi. Ngoài Lục Khải Dã ra, trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt. Sau này cô sẽ lại giới thiệu cho cô một người bạn trai tốt hơn Lục Khải Dã gấp trăm lần, được không nào?”
Thiên Nam đẩy cô ta ra, giận dữ và bốc đồng nói: “Không cần, Ngoài Khải Dã ra ai cháu cũng không cần. Cháu ra lệnh cho cô nhanh chóng tìm người giết mấy người đó đi. Bằng cách này, Khải Dã sẽ không tức giận nữa, sẽ kết hôn với cháu.”
Sau khi nói xong, cô ta khóc lóc và làm ầm lên với Lưu Bình, tưởng chừng như là một phiên bản trưởng thành của một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Cô, không phải cô quen biết rất nhiều xã hội đen sao? Mau gọi điện thoại, giết mấy người bọn họ đi. Mau lên đi!” Thiên Nam vừa khóc âm vừa lấy điện thoại của Lưu Bình ra, bắt cô ta gọi điện thoại.
Cô ta khăng khăng cố chấp nghĩ rằng Lục Khải Dã là vì cô ta bị mấy tên côn đồ đó ức hiếp, còn quay video lại, mới không lấy cô.
Dưới sự tức giận Lưu Bình tát cô ta một cái bạt tai: “Lưu Thiên Nam, cháu tỉnh táo lại một chút giùm cô đi. Đừng có làm ầm nữa, có được không? Nếu cháu làm ầm thêm nữa, cô sẽ lập tức đuổi cháu về quê đấy”
Bố mẹ của Thiên Nam đều là những người nông dân chất phác và tốt bụng, sau khi Lưu Bình kiếm được tiền, đã từng đón bọn họ lên thành phố sống một thời gian, nhưng hai vợ chồng vì không quen nên lại quay về quê.
Nhưng mà Thiên Nam từ năm tám tuổi trở đi thì vẫn luôn đi theo cô †a đến trường ở trong thành phố đi học. Chỉ có kỳ nghỉ mới có thể quay về quê ở một hai ngày.
Thiên Nam của bây giờ từ lâu đã không thể thích nghi với cuộc sống nông thôn.
Từ nhỏ đến lớn, Thiên Nam đã luôn được Lưu Bình nuông chiều ngang ngược, vô phép tắc. Bây giờ đột nhiên bị tát một cái bạt tai, còn bị dọa dẫm đuổi về quê, cô ta liền tức khắc ngậm miệng lại sợ hãi, trốn sang một bên và bắt đầu nức nở.