“Vậy, em có dự định gì sau này chưa? Còn đứa bé thì sao? Em định giải quyết thế nào đây?”
“Em..” Lưu Cửu Nhạ cắn môi dưới nửa ngày mới nói: “Dù Khải Dã không yêu em, xem như anh ấy có từng lừa gạt em, nhưng em cũng thật tâm thật tình yêu anh ấy. Quãng thời gian ở bên anh ấy là quãng thời gian vui vẻ nhất đời em. Em sẽ một mình sinh đứa bé ra, sau đó nuôi dưỡng nó trưởng thàn| Nói đến đây, Lưu Cửu Nhạ đột nhiên nắm lấy tay Mạc Hân Hy: “Chị dâu, chị giúp em một việc, em phải lập tức rời khỏi Hà thành, nhưng bác sĩ lại nói con của em có dấu hiệu sinh non, em không dám ngồi xe buýt. Làm phiền chị đưa em về quê ở huyện Hải Sơn được không?”
“Em không thể để Khải Dã tìm ra em được, nếu không anh ấy sẽ ép em phá thai mất”
“Ở quê em có ai không?” Mạc Hân Hy cau mày.
“Không có, nhưng mà nhà thì vẫn ở đó, em sẽ nói là áp lực công việc quá lớn, quay về giải tỏa áp lực một thời gian”
“Nhưng bác sĩ đã nói em có dấu hiệu sinh non! Nếu em quay về quê, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”
“Hay thế này đi, Cửu Nhạ, chị đưa em đến phòng khám của bác sĩ Tôn ở huyện Đông nhé! Vũ Tháp cũng ở đó, có thể làm bạn với em, đồng thời còn có thể để bác sĩ Tôn kê mấy bài thuốc Đông y dưỡng thai cho em. Đến đó sẽ có lợi cho em hơn là quay về huyện Hải Sơn. Em thấy thế nào?”
Dựa vào tình huống trước mắt của Lưu Cửu Nhạ, đề nghị của Mạc Hân Hy là thích hợp nhất.
Vì thế, cô ấy do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
“Chị dâu, cảm ơn chị, xin chị đừng nói cho người nhà em biết. Tuổi cha mẹ em đã lớn ri n trước vì chuyện Dương Hải Khang mà bọn họ đã chịu nhiều thiệt thòi, em không hy vọng bọn họ sẽ đau lòng vì em nữa.
Mạc Hân Hy nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô ấy: “Được, chị đồng ý với em, bờ sông lạnh lắm, chúng ta vào trong xe đi, ăn chút đồ ăn rồi sau đó chị đưa em đến phòng khám nhà họ Tôn ở huyện Đông Tân”
Lưu Cửu Nhạ miễn cưỡng theo Mạc Hân Hy đến quán ăn bán đồ ăn sáng gần đó.
Sau đó, Mạc Hân Hy lái xe đưa cô ấy đến huyện Đông Tân.
Huyện Đông Tân thuộc Hà thành, cách Hà thành chỉ có 30km, khi các cô đến thì vừa đúng 8 giờ.
Phòng khám nhà họ Tôn mặc dù năm ở huyện nhưng lại nổi tiếng ở Hà thành, bởi thế quy mô rất lớn, không khác bệnh viện trong thị trấn bình thường là mấy. Nhưng năng lực chữa bệnh lại tốt hơn nhiều so với mấy bệnh viện ở thị trấn.
Học trò dưới gối bác sĩ Tôn ngoại trừ làm việc ở bệnh viện lớn Hà thành thì còn lại ba người vẫn còn ở cạnh ông.
Tất cả mọi chuyện ở phòng khám trên cơ bản đều do người học trò lớn nhất – Tạ Kỳ Đức phụ trách.
Để tiện cho các bệnh nhân ở gần đó, phòng khám cũng mở thêm phòng khám Tây y.
Ngày thường bác sĩ Tôn và các học trò đều ở trong tứ hợp viện cổ kính đăng sau bệnh viện. Khi hai người Mạc Hân Hy đến, phòng khám vừa lúc mở cửa, Vũ Tháp và bác sĩ Tôn còn đang ở phía sau.
Bởi vì trước đó Mạc Hân Hy từng đến nên Tạ Kỳ Đức liếc mắt một cái liền nhận ra cô, vội vàng đưa các cô đến hậu viện.
“Vũ Tháp, Vũ Tháp, con xem ai đến này!” Giọng Tạ Kỳ Đức rất lớn, vừa đi vừa gọi.
Lục Vũ Tháp đang cho Đào nhỏ ăn trong sảnh tứ hợp viện thì nghe đại sư huynh gọi, từ trong chạy ra, nhìn thấy là Mạc Hân Hy thì khuôn mặt mừng rỡ hẳn.
“Mommy, mommy” Sau đó ôm lấy eo Mạc Hân Hy.
Trước đây Vũ Tháp luôn gọi Mạc Hân Hy là mẹ, sau này dần học theo các anh gọi mommy.
“Mommy, sao mommy lại đến vậy?” Cậu nhóc ngẩng khuôn mặt ngày càng hồng thuận của mình lên hỏi.
Mạc Hân Hy chỉ vào Lưu Cửu Nhạ sau lưng: “Chị họ của con không khỏe, mommy đưa cô ấy đến khám thử”
Vừa nói xong, bác sĩ Tôn kéo tay Đào nhỏ đi từ trong ra: “Hân Hy đến rồi à!”